Vừa vào nhà, chị véo cái vào má lão rồi ơi ới anh chồng đi cùng:
– Eo ơi, anh nhìn này, chẳng thấy em ấy thay đổi chút nào anh nhỉ?
Lão ngượng, cười:
– Ồ chị, gần mười năm…
– Ừ, hơn chín năm rồi chị em mình mới gặp lại nhau Xuyến nhỉ… Dạo này em béo và già đi nhiều đấy. Gặp em ngoài đường chắc chị không nhận ra được em đâu Xuyến ạ.
– Dạ…

Cười vỡ bụng với chùm ảnh chế người người về quê ăn Tết | GameSao

Vừa lúc đó cục cưng của lão thập thò ngoài cửa, chị nhìn thấy, hỏi:
– Này em, thằng cu này con nhà ai đấy? Trông kháu khỉnh đáo để em nhỉ?
– Dạ, thằng cu nhà em chị ạ. Chào 2 bác đi con.
Chị kéo cục cưng vào lòng, xoa xuýt:
– Eo ơi giống bố Xuyến thế nhỉ. Nhìn là biết ngay con trai bố Xuyến. Đúng thật là giỏ nhà ai quai nhà ấy em ạ. Cứ như là bản công chứng ý!
Rồi chị ngoảnh sang hỏi lão:
– Này, lâu rồi em có về quê không? Quê mình giờ thay đổi nhiều quá em nhỉ? Bữa trước về quê, chị phải hỏi đường đấy. Eo ơi, nông thôn bây giờ hiện đại lắm, khác xưa nhiều lắm…
Lão ngắc ngứ vì lão đâu có cùng quê với chị? Vì không muốn chị mất vui nên lão cứ ậm ậm ừ ừ cho qua chuyện.
Chị quày quả với chồng:
– Anh ạ, em ấy là đồng hương mình đấy. Eo ơi, đồng hương mình nhiều người làm ăn khấm khá lắm anh ạ. Em ấy cũng là tấm gương vượt khó bằng nghị lực, trí tuệ đấy.
Như nhớ ra chuyện gì quan trọng, chị vỗ vỗ vào trán kiểu giới trí thức nhiều việc, rồi vẻ rất lơ đãng của giới nghệ sỹ, chị hỏi:
– Chị nghe vợ chồng thằng Long bảo em đang xây nhà ở quê? Em ở Yên Bái hay Quảng Ninh? Từ đây về quê em xa lắm không? Lâu rồi không về thăm quê em nên chị quên mất rồi Xuyến ạ….
Ôi chị!
Chị già thật rồi hay hôm nay thời tiết thay đổi nên chị bị ẩm IC?

Hà Nội, 17 tháng 11 năm 2012

Đặng Xuân Xuyến

Đặng Xuân Xuyến