Riêng điều ấy anh không bao giờ biết
Có một lần em lỡ hẹn với anh
Chiều vàng xanh nơi góc phố xanh
Em đến gần cánh cửa xanh hé mở

Bên bậc cửa có một đôi guốc đỏ
Đôi chân em sao khó bước qua
Chỉ một bước thôi là hết cách xa
Anh gần lắm…phía bên kia đôi guốc

Chẳng biết vì sao chân em lui bước
Chiều đương xanh bên cánh cửa xanh
Có lẽ nào em lỡ hẹn với anh
Đôi guốc đỏ biết rằng em đã tới.

Phi Tuyết Ba

Những đôi giày cưới lung linh cực đẹp giành cho cô dâu

LỜI BÌNH:

Khi yêu – Tình yêu thật huyền dệu! Tình yêu làm con người sống đẹp hơn, cao thượng hơn ngay cả khi người mình yêu mang lại cho mình niềm đau khôn nguôi. Cô gái trong “ Anh không biết” của Phi Tuyết Ba nhận lấy sự thật phũ phàng cùng nỗi đau tình phụ mà không gào thét oán hận hay một lời phan nàn. Giữ chạt nỗi đau cho riêng mình quay đi trong sụt sùi dằn vặt rất khó lý gải của một tâm hồn cao đẹp trong một tình yêu chân thành.

Cũng như nhiều người đang sóng trong tình yêu. Em bồi hồi rạo rực trên đường đến điểm hẹn. Một buổi chiều oan nghiệt như định mệnh đắng chát của cuộc tình ngọt ngào. Chính anh với thói vô tình đến tàn nhẫn trong buổi chiều ấy đã đẩy mình ra xa nhau, em chấp nhận sự thật xót đau và giữ cho riêng mình nên anh sẽ “không bao giờ biết” nuyên nhân của một lần “em lỡ hẹn với anh”. Tác giả miêu tả rát tài tình tâm trạng một cô gái khi yêu, một tình yêu tưởng chừng như tròn đầy vien mãn:

Chiều vàng xanh nơi góc phố xanh
Em đến gần cánh cửa xanh hé mở

Ba chữ “xanh” trong hai câu thơ đủ để diễn đạt tâm trạng ui sướng, hạnh phúc ngát xanh. Tình yêu làm cho mọi vật đẹp hơn trong mắt nhìn của em. Góc phố xanh màu tươi đẹp, bóng chiều không vàng vọt hư hao mà “ vàng xanh” nhuộm thắm hy vọng cho phố, cho người. hạnh phúc dâng cap sẽ bùng vỡ khi em bước qua “ cánh cửa xanh” kia, khi ta chìm đắm trong ánh mắt ấm nồng, ngây ngất khi ta có nhau. Bao nhiêu chờ đợi, rạo rực chợt vỡ òa rất nhanh khi em nhận thấy một sự thật phũ phàng:

Bên bậc cửa có một đôi guốc đỏ

Không là dự cảm mà là sự thật đau xót. Tưởng chừng như sẽ quỵ ngã khi đang ở trên đỉnh cao hạnh phúc rơi thạt nhanh vào hố thẳm bi thương của nỗi đau tình phụ. Nhưng không, trong em lúc này là sự dằn vặt phân vân. Có cái gì đó không thể gọi tên đã giữ em lại. Tâm trạng bay bổng lâng lâng mới đây thôi đã thay bằng sự nặng trịch não nùng làm cho em “khó bước qua” được “một đôi guốc đỏ”. Vẫn biết rằng “Chỉ một bước thôi là hết cách xa” là được gặp nhau, nhưng để làm gì khi anh đang ở “…phía bên kia đôi guốc”. Câu thơ nói lên một sự thật nghe có vẻ nhẹ nhàng mà nghèn nghẹn nỗi đau bẽ bàng khi dối diện với kẻ phụ tình. Thôi đành chấp nhận nỗi đau này, em cam lòng nhìn tình yêu trôi qua. Em quay về với tâm trạng khó lý giải:

Chẳng biết vì sao chân em lui bước
Chiều đương xanh bên cánh cửa xanh

Ngay chính em cũng không hiểu vì sao mình “lui bước”. Chắc chắn không phải nỗi đau này làm em hoảng sợ, vì nếu như vậy em sẽ không quay về mà không một tiếng than van trách hờn. Phía bên kia “đôi guốc đỏ” là anh_ người em yêu quý_ nay đang đắm say trong tình yêu mới. Vòng tay nồng ấm ngày nào không còn là của em nữa. Nếu đã như thế thì đối diện với sự thật chỉ cay đắng thêm thôi. Anh đã đan tâm vò nát một tình yêu , cũng có nghĩa là anh không xứng đáng với tình yêu ấy, gặp nhau nữa có ích gì? Hay trong em niềm kiêu hãnh con gái đã lấp bằng một lần xáo động tâm hồn nên em lẳng lặng quay đi?

Góc phố nơi hò hẹn không còn ngát xanh như khi em đến hẹnvì trong em đang u ám nỗi đau chia ly. Em vẫn còn đủ tỉnh táo để biết rằng màu xanh ấy đi qua với em thôi. Với anh chiều vẫn “đương xanh” vì bên anh đang có người con gái khác.

Có lẽ nào em lỡ hẹn với anh

Câu thơ mang nặng nỗi niềm tiếc nuối. Em không hề lỡ hẹn vì em yêu anh, tình yêu của em luôn hướng về anh. Một lần nào đó đối diện với chính mình anh sẽ hiểu điều đó, còn bây giờ “Đôi guốc đỏ biết rằng em đã tới”. Đúng hơn là chủ nhân của “ đôi guốc đỏ” biết được nguyên nhân vỡ vụn của một tình yêu.

Tác giả Phi Tuyết Ba miêu tả rất tài tình các cung bậc tình cảm, trạng thái tâm lýcủa một người trong tình yêu. Từ hồi hộp ngát xanh trong cuộc tình hạnh phúc đến xám xịt u buồn khi tình yêu rạn vỡ. Tình yêu, ở đó không có chỗ cho lòng tham, khi đã có một tình yêu phải vun đắp giữ gìn. Tình yêu đúng nghĩa giúp con người gạt bỏ tính ích kỷ, giữ chặt niềm đau cho riêng mình không oán than bi lụy. Bài thơ “ Anh không biết” như lời nhắc nhở những ai dang yêu và sẽ yêu phải biết nâng niu giữ gìn một khi đã có một tình yêu. Bởi rất có thể chỉ một sai lầm cũng đủ làm vỡ vụn hạnh phúc không chỉ của một người.

Lê Quang Thọ