Nổi bật
Chào em những ngày cuối đông
Này em, trời lạnh rồi đó. Buổi sáng thức dậy anh bỗng nhớ về em, nhiều hơn một chút. Chỉ còn vỏn vẹn mười lăm
Ma mị xòe Thái
“Noọng ơi xòe nữa đi nào Lúa thời trĩu hạt ngô cao bắp đầy Nhịp nhàng uyển chuyển tựa mây Cho ai say đắm ngất
Đình xưa làng cũ
Từ rất lâu, khi nói đến văn hóa làng - nét văn hóa của nông thôn người Việt, ai cũng liên tưởng đến những hình
Bà Tỉnh
- Con đã bảo với bà bao nhiêu lần rồi, là từ giờ bà đừng đi bán rau nữa, bây giờ bà có thiếu thốn
Bài mới
Chớm mùa
Nhà mình mái liếp phên thưa Nghe mùa rét ngọt đã lùa qua song Căm căm cái lạnh đầu đông Mẹ về, có kịp sang sông trước chiều? Giật mình nghe tiếng cuốc kêu Ngỡ
Hương vị tết xưa
Chưa bao giờ như những tháng ngày này, gió đánh thức con người đến thế. Cái lành lạnh hanh khô cứ chuồi đi và chợt gọi: Người ơi, ngày cuối năm sắp về rồi! Chẳng
Ngộ…
Anh bây giờ tìm về với Thiền mà tập sống an nhiên Ngộ ra đời sắc không giữa vòng quay lợi danh chóng mặt Một bát cơm chay dẫu chưa thể đưa ta qua sân
Nụ cười của má
Giáp Tết. Khí trời lành lạnh. Miên ngồi bên cầu ao, rửa mớ khoai cho heo. Tầm này năm ngoái, tía đã về, chuẩn bị lo Tết. Lớp mua đồ đạc cúng kiếng, trang trí
Nếu chúng mình kết hôn
Anh có sợ không, một ngày em thay đổi Ngọt nhạt đôi câu, chẳng còn mấy vị tình Chẳng còn bình thản để hành xử thông minh Cựa mình gắt gỏng, chẳng dịu dàng như
Gọi trâu
Lác đác trong làng chỉ còn mấy con thôi Không khéo mai sau cháu chắt lại phải vô sở thú coi cho biết Khi con trâu không còn là đầu cơ nghiệp Ta chẳng thể
Đỏng đảnh như năng bộp nhà quê
Mùa nước tràn bờ, các cánh đồng Miền Tây mênh mông như biển nước. Những dòng nước mát lành đã gột gửa đi mọi sự khô cằn, để cho cả cánh đồng như hồi sinh
Nhà cũ
Con trở về nhà cũ Trong một chiều cuối đông Khóm xuyến chi đầu ngõ Trổ hoa trắng chờ mong. Vườn ổi chừng lặng lẽ Khẳng khiu vươn lá cành Rung rinh như thầm hỏi
Lời tạ từ cho em
Đêm cuối cùng mình bên nhau phải không Từng cơn gió đầu đông lạnh quá đỗi Chia tay nhau theo chiều dài giận dỗi Chấm dứt cuộc tình nhiều nỗi trái ngang Giọt trăng khuya
Ai sẽ còn hát điệu à ơi
Gió vờn nhẹ trên những ngọn tre uốn cong xào xạc. Khói bếp chiều nhà ai bay nghi ngút níu kéo ngày tàn. Lũ chim ngang trời vội vã tìm về nơi trú ngụ. Đàn
Truyện ngắn
Một người “Sài Gòn”
Anh hơn tôi cả chục tuổi, không cùng thế hệ nên ít khi chơi cùng. Anh đã định cư hẳn ở Sài Gòn. Nhưng ở quê, nhà cha mẹ anh gần nhà tôi nên mỗi
Thơ
Gọi trâu
Lác đác trong làng chỉ còn mấy con thôi Không khéo mai sau cháu chắt lại phải vô sở thú coi cho biết Khi con trâu không còn là đầu cơ nghiệp Ta chẳng thể
Nhà cũ
Con trở về nhà cũ Trong một chiều cuối đông Khóm xuyến chi đầu ngõ Trổ hoa trắng chờ mong. Vườn ổi chừng lặng lẽ Khẳng khiu vươn lá cành Rung rinh như thầm hỏi
Lời tạ từ cho em
Đêm cuối cùng mình bên nhau phải không Từng cơn gió đầu đông lạnh quá đỗi Chia tay nhau theo chiều dài giận dỗi Chấm dứt cuộc tình nhiều nỗi trái ngang Giọt trăng khuya
Nhỏ
Giữa đồng, thân bạt gió Áo dài xuống cả chân Thêm tuổi, người thêm nhỏ Giữa năm tháng lưng chừng. Con chim không bay nữa Cỏ trên mương rã rời Bốn bề chiều vừa lắng
Em mang chi về phố
Em mang chi về phố Để lòng anh thêm say Ôi! Rượu cần Tây Bắc Ngả nghiêng trái tim này. Có phải em đã gửi Cả đại ngàn xanh trong Cả bốn mùa mưa nắng
