Ngày tan bão
Ngày tan bão đầy đường màu tang tóc Những dư âm phản phất khắp phố phường Ta chẳng dám trách trời kia tàn khốc Bao phận người sao chẳng được đoái thương Ừ mưa nắng việc của trời của đất Ta đắng lòng mót
Ngày tan bão đầy đường màu tang tóc Những dư âm phản phất khắp phố phường Ta chẳng dám trách trời kia tàn khốc Bao phận người sao chẳng được đoái thương Ừ mưa nắng việc của trời của đất Ta đắng lòng mót
Hương cà phê thơm ngát Cha rời xa bản làng Đi về miền đất hứa Cuộc đời rồi sẽ sang? Chỉ mình mẹ cắm bản Chăm lũ con một bầy Đứa lớn đi học huyện Đứa nhỏ biết vẫy tay. Mẹ vất vả cả
Tôi là Ấm Điện Siêu Tốc. Bạn thân tôi là Ấm Trà Tử Sa. Chúng tôi lúc nào cũng ngồi cạnh nhau, trên bàn trà sạch bóng của ông. Tôi có thân làm bằng thép không gỉ. Có một con mắt màu đỏ, một
Mùa thu sắp qua rồi, Ba ạ! Nhưng năm nay là năm nhuần, khí trời vẫn oi bức lắm, lại còn dịch bệnh covid-19 khắp nơi nơi. Nghe nói rằng năm nay tre nở hoa, kết trái nữa, các ông các bà ai cũng
Hai mươi năm rồi. Chớp mắt một thoáng mà hai mươi năm đã trôi qua, cứ như sợi tóc rơi vèo, lúc theo gió còn xanh, đến khi chạm đất đã phai màu, lấp lánh đến kinh ngạc lòng người. Ngày đó, trong lòng
Cái giếng nằm thảnh thơi giữa vùng đất đồi hiếm phì nhiêu mà nhiều sỏi đá này. Không nhớ rõ giếng có từ lúc nào, chỉ biết từ khi tôi còn bé giếng đã ở đây rồi. Không phải giếng trời, bởi chẳng phải
Bạn nghĩ rằng khi nào thì người đàn ông sẽ khóc? Khi người đàn ông khóc thì trông họ như thế nào? Bạn đã bao giờ thấy hay đã từng nhìn thấy người đàn ông khóc chưa? Chẳng hạn như… cha bạn. Khi nhìn
Mái dầm (mái giầm) là một loài thảo thủy sinh, mọc hoang ở mé sông, kênh, rạch…những nơi có nước chảy chậm. Mái dầm mọc thành bụi, thành cụm, thân ngầm trong bùn; lá đứng hình giáo, mỗi cuống mọc một lá…Hễ nước lớn,
Khi những cơn gió heo may theo nhau về, khi sắc nắng vàng rực cuối thu, khi tiết trời se lạnh bao trùm khắp không gian thì trên đường phố Hà Nội sẽ được tô điểm thêm sắc trắng của một loài hoa nhỏ
Thứ bảy, Chiều thu... Trời Hà Nội hôm nay se se lạnh. Dường như chiếc áo len cổ lọ không thể che được hết những làn gió buốt. Lúc này, ánh đèn vàng giữa đại lộ dần lộ diện. Cũng là lúc dòng người
Đường trần cách núi ngăn sông, Chân con bước giữa bão giông cuộc đời. Cuộc đời như cánh mây trôi, Lang thang vô định, chơi vơi giữa trời. Nẻo quê hương đã cách vời, Ruột đau như cắt thương nơi quê nhà. Vườn
Đêm Ngồi Thắp Ngọn Đèn Chông Đêm ngồi thắp ngọn đèn chông, Lu lu, chẳng tỏ mà hồng đêm trăng. Đêm trăng, trằn trọc, băn khoăn, Bao nhiêu nỗi nhớ nặng oằn tâm tư. Tôi về tìm bức tình thư, Những ngày ân ái