Ai ơi thu về
Anh ơi, thu về! Em nhớ những con đường ngày xưa, những con đường vi vu thông reo, những con đường vàng phai lá đổ, những con đường trong một thế giới khác chỉ có anh và những bản tình ca. Cũng có những
Anh ơi, thu về! Em nhớ những con đường ngày xưa, những con đường vi vu thông reo, những con đường vàng phai lá đổ, những con đường trong một thế giới khác chỉ có anh và những bản tình ca. Cũng có những
Chầm chậm sương tan … Những hạt nước nhỏ li ti trên thảm cỏ ba lá dần tan biến như có một lực hút vô hình từ những tia nắng đang lan dần, chiếu rọi khắp một miền xanh mướt. Ở giữa thảm cỏ
“À ơi … Khi nào Hồng Lĩnh hết cây Sông Lam hết nước, thì đó với đây mới hết tình!”(Ca dao) Nếu như có ai đó luôn nhớ về một nơi mà không phải là quê hương mình, thì hẳn là nơi đó có
Tiếng phong linh trong gió Tiếng phong linh trong mưa Anh chưa về qua cửa Phong linh còn đong đưa Mưa … Tí tách, tí tách … Tính toong, tính toong … Tiếng mưa rơi trên mái hiên hòa với tiếng phong linh chiều
Bài thơ "Tương tư"của Nguyễn Bính có câu: “Bảo rằng cách trở đò giang/ Không sang là chẳng đường sang đã đành/ Nhưng đây cách một đầu đình/ Có xa xôi mấy mà tình xa xôi”. Đây là bài thơ tình, nhưng tôi nghĩ
Vĩnh Long là một tỉnh nằm ở đồng bằng sông Cửu Long, cách trung tâm Sài Gòn khoảng 140km. Như một món quà của thiên nhiên ban tặng, mảnh đất Vĩnh Long không những được nhiều người biết đến bởi cây lành, trái ngọt,
Con đường có lá me bay Chiều chiều ta lại cầm tay nhau về (*) Sài Gòn tháng tư, những cơn mưa đầu mùa bắt đầu làm dịu êm cái nắng phương nam như đổ lửa. Mưa thấm ướt những con đường, mưa tưới
Ngày mai, những ngã đường chan hòa nắng lên, bình minh sáng soi như chưa từng có những ngày mưa, như chưa từng có những ngày giông bão. Nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu lung linh lên những cánh hoa còn đẫm sương đêm,
Có những cơn bão có thể ngang qua đời ta bất cứ lúc nào mà không hề có dấu hiệu báo trước. Những cơn bão không có mùa, chỉ tàn phá một nơi duy nhất, đó là trái tim. Nó đến ồ ạt, thảng
Khi tiếng bước chân ngoài hành lang đã xa dần, Nhu đứng dậy vén rèm cửa sổ, nhìn xuống dòng người đang chen chúc dưới con đường kia. Giờ tan tầm, ai cũng vội vã trở về nhưng lại bất lực trước con đường
Nói đến những bà mẹ quê xưa chắc là không ai không liên tưởng đến hình ảnh người mẹ ngồi hiền bên cánh võng ầu ơ hát ru con ngủ. Mẹ và những câu hát ru như là một hình tượng cao quý thiêng
Nắng có hồng bằng đôi môi em Mưa có buồn bằng đôi mắt em Tóc em từng sợi nhỏ Rớt xuống đời làm sóng lênh đênh Quán cà phê chìm trong một con ngõ nhỏ, mỗi lần đến đây tôi đều yêu cầu bài