Ngược dốc
Chắc cũng có nhiều người như tôi, đã từng rất quý mến một người trong quá khứ nhưng bây giờ đã không còn gặp lại nữa… Con dốc mù sương! Phía trước là con đường quanh co chảy dài như một dòng thác uốn
Chắc cũng có nhiều người như tôi, đã từng rất quý mến một người trong quá khứ nhưng bây giờ đã không còn gặp lại nữa… Con dốc mù sương! Phía trước là con đường quanh co chảy dài như một dòng thác uốn
Hoàng hôn buông dần, xóm chài ven sông cũng chỉ còn tiếng rì rào của những hàng dừa nghiêng nghiêng trên bờ cát. Thy đưa mắt dõi theo một cánh buồm xa xa cuối đường chân trời. Mặt biển êm đềm là thế, thỉnh
Nắng thắp lửa trên nhành cây phượng vỹ Lối em về đỏ thắm những vòng xe … Thế rồi cơn mưa đầu mùa bất chợt ào đến không báo trước, và cũng chợt tạnh như cái cách mà nó đến. Mưa không đủ làm
Nắng thắp lửa trên nhành cây phượng vỹ Lối em về đỏ thắm những vòng xe … Thế rồi cơn mưa đầu mùa bất chợt ào đến không báo trước, và cũng chợt tạnh như cái cách mà nó đến. Mưa không đủ làm
Về chùa uống giọt từ bi Gặp em, một đóa sen thì vừa lên Thanh tao trước chốn cửa thiền Em bình yên giữa muộn phiền thế gian Rũ bùn từ cõi hồng hoang Hương em rót mật miên man suối nguồn Cánh mềm
Đất nước dịu dàng như cánh võng đưa nôi rực rỡ sáng soi như trăng giêng hai mùa trẩy hội đất nước có từ thời vua Hùng Vương lập cõi thăm thẳm sông quê rơi lại bóng câu hò Đất nước đẹp tựa bài
Xin làm chiếc lá bồ đề Nhẹ rơi trên những bộn bề bể dâu Trở về bên mẹ cúi đầu Mà thương câu hát ơ ầu ngày xưa. Con đi sương gió bốn mùa Lợi danh như nước chảy ùa qua truông Nặng lòng
Con về ngắm ánh trăng thiền Như sương như khói giữa miền bao la Ngỡ như sầu rụng thành hoa Rũ tay sạch những can qua bụi hồng Về nghe tiếng hạc hư không Thả trôi huyễn mộng bên dòng nhân gian Trăng trôi
Ngôi nhà cũ bao năm con trở lại mái ngói buồn trầm mặc gót thời gian tường vôi trắng nứt mình hoen thớ gạch mưa hạ mùa khóc vạt áo chưa tan Ngày Ngoại đi khóm nhài kia lụi cánh sầu con ve cũng
Con về cởi áo phong sương vắt lên liếp nứa mà thương tiếng bầm mùa chiêm vàng đẫy góc sân lưng còng khóm lúa đang lần lựa phơi Vốc lòng uống vụm nguồn khơi chảy vào huyết quản về thời ấu thơ lần trong
1. HỒN GỐM Lắng sâu từ những ngày xưa Bao đời mưa nắng nắng mưa chuyển mình Đất cùng với nước hồi sinh Mang trong hồn gốm bóng hình quê hương Chỉ là đất cát chân phương Tay người tạo dáng nghê thường đẹp
1. HƯƠNG QUÊ Kìa khói bếp thơm quê chiều viễn xứ đốt hoàng hôn mây xám phủ lưng đồi thân lữ khách phong sương bao cằn cỗi cũng chạnh lòng nghe một tiếng cơm sôi Nhớ những lúc đất giông hơi tức ngực