Họa sĩ Quỳnh Thơm với chân dung & nhân vật
Con người là trung tâm của vũ trụ, trung tâm của sự sống và của sự sáng tạo. Sáng tác văn học nghệ thuật cũng không nằm ngoài mục đích cốt lõi, nhân bản ấy. Tranh của họa sĩ Quỳnh Thơm – Hội viên
Con người là trung tâm của vũ trụ, trung tâm của sự sống và của sự sáng tạo. Sáng tác văn học nghệ thuật cũng không nằm ngoài mục đích cốt lõi, nhân bản ấy. Tranh của họa sĩ Quỳnh Thơm – Hội viên
Họa sĩ Quỳnh Thơm – Người làng Quảng Cư, huyện Vĩnh Tường, tỉnh Vĩnh Phúc là một “cây cọ” đa tài, đa năng, đa diện. Anh vẽ tất cả những gì mình nhìn thấy, mình rung động, mình có xúc cảm. Cái hồn trong
Xưa kia, có một tộc người sống ở khu vực nọ, xung quanh lều trại của họ ba bên là rừng rậm chỉ có một mặt là thảo nguyên. Họ là những con người khỏe mạnh và dũng cảm. Rồi một ngày kia, có
- Ải à, cố ăn hết bát cháo cho khỏe lại đi, sắp đến ngày cúng Xên bản rồi. Mọi người đã góp tiền mua được con trâu to để thịt cúng, ải phải khỏe để còn mặc cái áo vía đỏ ngày cúng
Ngày ấy, ở Hua Tát có một cô gái tên Pùa. Sắc đẹp của nàng khắp các mường không ai bì kịp, da trắng như trứng gà bóc tóc mượt và dài, môi như son đỏ. Chỉ khổ một nỗi là Pùa bị liệt
(Ở bên ấy, không biết Chi có đọc được những dòng này không?) Mình học lớp 8 năm học 1969-1970 ở trường Ngô Sỹ Liên (Bắc Giang), mình với hai thằng em con cô cùng học chung lớp 8E, buổi đầu vào lớp mình
Dù đi đâu và xa cách bao lâu/ Dù gió mây kia đổi hướng thay màu/ Dù trái tim em không trao anh nữa/ Một thoáng hương tràm cho ta bên nhau/ Dù đi đâu xa cách bao lâu/ Anh vẫn có bóng em
1. Vị trí của tản văn trong dòng chảy văn học Việt Nam Chữ tản văn có nguồn gốc từ Trung Quốc để chỉ một kiểu văn bản trong văn học cổ. Thời đó, tản văn là tất cả những gì thuộc về văn
Ngồi trong căn phòng nhỏ xinh của mình ở thành phố Saint Petersburg, tôi nhìn ra cửa sổ, lòng rộn rã niềm hân hoan và xúc động khi nhìn thấy những chiếc lá cây bắt đầu đổi màu. Mùa thu tại Nga đã bắt
Trời vàng rực, đất phương Nam ngập nắng, Những cơn mưa bất chợt phố chiều, Tôi đứng lặng nhìn con đường vắng, Đâu cả rồi! Nhịp ồn ã đáng yêu. Gác lại những ngày nắng sớm lãng phiêu Quán cóc cà phê giở từng
Em chạm vào nỗi nhớ ngày chia xa Lá bàng năm xưa nhắc chuyện thời thiếu nữ Ngày mới vừa sang níu cơn mưa mùa cũ Ướt đến tận bây giờ trong ký ức không tên. Cánh phượng ngượng ngùng, bàn tay níu...chẳng quên
Này con gái! Con hãy xích lại gần đây Cho mẹ một vòng tay, một tình yêu say đắm. Con hãy ngồi yên Để cho mẹ ngắm, nắm lấy tay con trao gởi trái tim hồng. Này con gái! Những đóa hoa mẹ bồng