Ông Tư Nghĩa
- Tiền ở nhà còn bao nhiêu bà Ông tư trầm ngâm quay qua vợ - Còn hơn hai trăm ngàn, tí lên chị Năm lấy mấy ký gạo, chứ nợ nhiều quá không cho ghi sổ nữa Ông Tư cầm điếu thuốc kéo
- Tiền ở nhà còn bao nhiêu bà Ông tư trầm ngâm quay qua vợ - Còn hơn hai trăm ngàn, tí lên chị Năm lấy mấy ký gạo, chứ nợ nhiều quá không cho ghi sổ nữa Ông Tư cầm điếu thuốc kéo
- Buông tay ra, bạn buông tay ra, không buông Hương mét cô à Hương giật mạnh tay quay người bỏ chạy Hùng ngồi dựa vào tường chán nản. Hùng thích Hương từ năm lớp mười, bữa đầu chuyển cấp Hùng như bị hút
Đêm trăng non rọi xuống cánh rừng đước mờ ảo, từng cơn gió thọc vào da, mát lạnh, Kiệt hít thật sâu căn tràn lồng ngực, xua đi hơi rượu trong người, tỉnh táo lại đôi chút, có tiếng bước chân từ xa vọng
Vĩnh Phúc “địa linh nhân kiệt”, nơi có Tam Đảo mộng mơ kề bên xứ Phật Tây Thiên huyền diệu, Lô Giang hùng vĩ, Đại Lải biếc xanh, tháp Bình Sơn ngàn năm trầm mặc, làng gốm Hương Canh nức tiếng sứ sành, di
Làng – danh từ ấy từ xưa đến nay luôn là một xứ sở đặc biệt trong tâm khảm mỗi người, bởi những kỉ niệm ấu thơ cho đến lúc trưởng thành, đi xa, bởi ở đó có mẹ cha và những điều thân
Thơ vốn là chiều sâu của cảm xúc, được nhìn nhận qua lăng kính chủ quan của người cầm bút. Bởi vậy, thật khó để có một khái niệm đủ đầy, trọn vẹn về thơ. Với tôi, thơ đẹp và mang giá trị khi
Với lối phác họa đơn sơ mộc mạc, phương thức tạo dựng hình ảnh gần gũi thân thương, cách pha, phối màu lắng sâu tình cảm… họa sĩ Quỳnh Thơm (Hội viên chi hội Mỹ thuật Vĩnh Phúc) đã sáng tạo nên vẻ đẹp
Sau thành công trong việc phát hành ấn phẩm “Xuân trong kỷ niệm” năm 2022, Tạp chí Đáng Nhớ sẽ tiếp tục ra mắt số đặc biệt với chủ đề: “Thu trong mắt em”. Ban biên tập Tạp chí Đáng Nhớ trân trọng kính
Chẳng biết có phải do gió trời Sín Chéng ngấm vào huyết quản, tiếng reo đại ngàn Si Ma Cai lắng vào nhịp đập con tim, vẻ hoành hùng của núi rừng Lào Cai choán ngập tâm hồn… hay không mà Vàng A Giang
Những phận người cong như lúa Những hạt thóc đè nặng phận người Họ khom lưng đi giữa sao trời vằng vặc Đời họ đè thân họ Thân họ đè bóng họ Những thân phận như hạt thóc Xà vào lòng mẹ tấm thân
Người làng tôi manh mún trong cả cách nghĩ Họ không nghĩ được dài hơn cây ngô, cây lúa Mỗi đời qua đều bắt đầu và kết thúc từ con gà con vịt con trâu con chó Họ nói lời bằng hơi thở sơ
Nay rảnh rỗi đi tìm cỏ lau Khi buồn, cỏ lau màu gì? Nếu không vì kiên gan, sao lại xám đến thế Nếu không vì cô đơn, sao sắc mỏng đến vậy Nếu không vì bé nhỏ, sao còn phơ phất Cỏ lau!