Cảm nhận bài thơ Anh Không Biết của nhà thơ Phi Tuyết Ba
Riêng điều ấy anh không bao giờ biết Có một lần em lỡ hẹn với anh Chiều vàng xanh nơi góc phố xanh Em đến gần cánh cửa xanh hé mở Bên bậc cửa có một đôi guốc đỏ Đôi chân em sao khó
Riêng điều ấy anh không bao giờ biết Có một lần em lỡ hẹn với anh Chiều vàng xanh nơi góc phố xanh Em đến gần cánh cửa xanh hé mở Bên bậc cửa có một đôi guốc đỏ Đôi chân em sao khó
Than ôi! Chuyện sinh tử đâu ngoài quy luật Cõi dương gian... được mất sá gì Tiếng đời muôn thủa còn ghi Công người giữ nước khắc ghì cốt tâm. Nhớ thủa xưa... Đất Quảng Ngãi, Trương Cầm danh tướng Phủ Bình Sơn thụ
Thị trấn Xuân Hòa - Vĩnh Phúc hơn hai mươi năm trước... Tối mịt, sau khi ăn uống quấy quá cho xong tại quán cơm bình dân, tôi và Trần Hòa Bình đang định quay lên căn phòng tập thể của Bình ở Đại
Tháng Tám về còn nỗi nhớ riêng em Gió heo may thổi qua thềm rất lạ Nghe tiếng thu cuộn mình trong xác lá Mây lang thang hong con nắng nguôi buồn. Tháng Tám về trời bỗng thắm xanh hơn Len lén lạnh luồn
Ninh Bình ơi ta đã trở về đây Xanh đất xanh cây ngút ngàn mong ước Dáng núi nghiêng nghiêng soi mình trong bóng nước Tam Cốc xanh ngây ngất một dòng trôi Thành Hoa Lư vững chãi giữa đất trời Đền Đinh Lê
Tập sách "Ngẫu cảm văn chương" của nhà văn Hà Huy Hoàng do NXB Hội Nhà văn ấn hành quý III năm 2022. Với sự giúp đỡ của nữ sĩ Võ Thị Như Mai, nhà thơ Mai Hoàng Dũng, nhà văn - nhà báo
“Chưa đi chưa biết Đồ Sơn…” Câu ca xưa ấy chẳng buồn mà say Một màu đùng đục không thay Cảnh quan đổi sắc ngất ngây bao người Biển nhân tạo đẹp tuyệt vời Dừa xanh vờn tóc rối bời lòng nhau “Đà Lạt
1. CHÀO THÁNG BẢY Nguyễn Tuyết Mai Nắng choàng tháng bảy gắt gao Nhưng đâu bằng nóng... cồn cào khát anh Mát lưng, tre nứa làm mành Mát nhau, ướp muốn cài nhanh vào mình... Khéo tay ta muối dưa tình Dậy men, chua
1. CHẠM THÁNG SÁU Mỹ Hạnh Tháng sáu ngọt màu quả chín Đung đưa nắng hát đầu cành Cao nguyên xanh đầm ngọn cỏ Em về áo trắng mong manh. Tháng sáu mưa đi rất vội Gửi hoa những giọt mát lành Tóc em
LUÂN ĐÔN TA NHỚ EM 1 Ta đã hẹn người ở phương xa Gió mưa, bảo tố ở bên nhà Đường xa mưa ướt không ngần ngại Chỉ ngại rằng em chẳng nhớ ta Ta biết rằng em chẳng thiết tha Gió mưa đâu
Ngôi nhà không có bữa cơm chiều Trần Trọng Vũ Tôi thường đi ngang ngôi nhà ấy Và tôi không nhìn thấy bữa cơm chiều! Trên ban công một bóng trẻ liêu xiêu Ngơ ngác nhìn người lại qua trong lặng lẽ Nó đã
Lật lại trang ký ức Mẹ vẫn ngồi trong mưa Chợ vắng chân người đến Chỉ vất vả là thừa. Tiếng rao gầy guộc gió Mưa thấm vào thanh âm Lạnh luồn qua mái tóc Run run sợi lặng thầm. Bó rau chiều mưa