Giữa hai chiều quên nhớ
Chưa đủ nhớ để gọi là yêu Chưa đủ quên để thành người xa lạ Em ám ảnh anh hai chiều nghiệt ngã Nghiêng bên này lại chống chếnh bên kia Ngôi sao nào thổn thức giữa trời khuya Dịu dàng quá lời thì
Chưa đủ nhớ để gọi là yêu Chưa đủ quên để thành người xa lạ Em ám ảnh anh hai chiều nghiệt ngã Nghiêng bên này lại chống chếnh bên kia Ngôi sao nào thổn thức giữa trời khuya Dịu dàng quá lời thì
Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi Ngược lòng mình tìm về nông nổi Lãng du đi vô định cánh chim trời Em ngược thời gian, em ngược không gian Ngược đời thường bon chen
Trót say rồi vị đắng cà phê Nên đến Tây nguyên không thể không về Đaklak Mùa cà phê là nơi ta hẹn hò Cùng nhau gặp mặt Nghe vị núi rừng kể chuyện Tây nguyên Ở nơi đây có vùng đất ba dan
Vẫn là anh của ngày xưa Vẫn là em gội nắng mưa dãi dầu Mình ngồi ôn cuộc bể dâu Thời gian lặng lẽ trên màu tóc mây Em côi cút thiếu mợ thầy Anh cha mẹ cũng hóa mây về trời Ngậm ngùi
Mùa xuân em đi trẩy hội Tìm về một cõi linh thiêng Rộn ràng chèo khua suối Yến Đón chân du khách trăm miền Chùa Hương đệ nhất Nam thiên Phật linh ẩn mình trong núi Quản bao đường xa vời vợi Một trời
Có người ra đầu ngõ Níu áo ngày xuân qua Tô lại màu mai nở Ước mơ xuân không già Nhưng xuân còn lúc đến Hẳn theo dòng xuân đi Đâu phải đời yêu mến Mà xuân ở lại vì Có người ra ngoài
Tháng giêng non Vuông cỏ mềm như lụa Trên môi em như còn lại dấu son Những giọt mưa rắc mùa xuân trên tóc Bấm đốt tay thầm đếm tuổi Bao nhiêu xuân đi qua Ta thấy như mùa nhớ trong nhau Thời gian
Bụi cát làm tượng Phật Trong Ngài ắt có ta Cũng bởi từ nơi đất Nghìn xưa máu xương hòa Ta cúi đầu trước Phật Phải chăng với chính mình Giữa cuộc đời được mất Tràn đầy những nhục vinh Ta tự tìm bờ
Chút nắng cuối chiều tắt lịm phía hoàng hôn Để ngày em đi sân ga buồn réo rắt Đôi tay anh ôm ghì thật chặt Bờ vai em còn đó một nụ cười Cái hôn vội vàng ám ảnh đôi môi Nồng sâu qua
Ngày em đến mang rừng hoa sắc thắm Sợi mai mềm cũng thơm ngát hương xuân Lòng bối rối môi ngập ngừng thơ thốt Ta yêu nàng biển lớn nỗi bâng khuâng Lời thương mến thật thà ta đã nói Yêu như trăng hò
Khi mà em …say đắm Cúc Hoạ Mi Chợt hiểu ra những điều anh không nói Em tinh nghịch nên hàng ngày vẫn hỏi “sao người ta yêu mà lại cứ dối lòng" Đúng là anh …chẳng gạn đục khơi trong Chỉ biết thấy
Có ngày hai đứa Giống như hai đường Quên đi hết thảy Bao mùa nhớ thương. Có ngày vô cảm Sống trong hững hờ Nỗi buồn loang lổ Trong từng giấc mơ. Bao nhiêu cố gắng Bao nhiêu nhọc nhằn Chắc gì họ biết