Đường về chợ Gạo
Chưa kịp lễ Đính hôn đành ôm trọn mùa thu Đêm ấy sương sa ngậm trăng vàng sắc cỏ Cuối khe thời gian trập trùng nhịp mờ nhịp tỏ Chỉ thấy rất gần nỗi nhớ rất xa Có phải mái tóc em bồng
Chưa kịp lễ Đính hôn đành ôm trọn mùa thu Đêm ấy sương sa ngậm trăng vàng sắc cỏ Cuối khe thời gian trập trùng nhịp mờ nhịp tỏ Chỉ thấy rất gần nỗi nhớ rất xa Có phải mái tóc em bồng
Ngân Hà vồng lên không đưa nổi em vào giông bão Em về Đọc lại câu thơ tổ tiên viết lên bầu trời xanh Đang tỏa ánh sáng trên từng nhịp cầu Thê Húc dâng đắm đuối Hoàng Cung Hoàng hôn nở về
Em cởi mảng trời trăng trắng quá Buộc chằng giải yếm nhịp trăng xa Ánh trăng cuống quýt môi em đó Lộ nửa bầu trăng động bóng ngà Em lắc Sông Hương tràn vũ khúc Pha chút trăng non phủ ngập dòng Thiên
Anh chỉnh lại nhịp tim Ngược pha mấy trăm năm nơi trần thế Có cánh hoa em bay bay sững sờ cuối đường dâu bể Kiếp phù sinh không sóng nổi nhụy vàng Vào một ngày trái tim âm u Nhịp đập khẽ chạm
Tặng AC Bên anh lở mà lại hóa bồi Bên em bồi mà lạ lùng chưa lại lở Câu em đùa từ thuở xa xôi mà sao cứ nhớ Đan thành nỗi ước ao xanh mãi tận bây giờ Con nước xanh lơ tràn
Anh lại về Tây Nguyên tìm em Để được trái tim tan lần nữa Để đoạn đời anh lại cháy bùng trong lửa Thành bản sonate buồn run rẩy khắp trần gian Em đừng ngại ngùng mùa thu chưa sang Đã vội vã rẽ
Nước nguồn đẫm hương em từ đâu đó không tên Trái núi trần ngọn vút lên khúc hát Không có vì sao trên trời nào không nhìn xoáy hút Và khung rừng thưa lãng đãng nhạc chờ Chỉ có sóng và chỉ em hiểu