Tập đánh trận
Bé Minh Duy vừa xin phép mẹ xong, chưa chờ mẹ cho phép đã vụt chạy ra sân nhập vào cùng đám bạn. Lúc này, mẹ Duy đang lui cui làm bếp, liền trông theo gọi lớn: - Duy…uy…ơi! Vào nhà lo học bài
Bé Minh Duy vừa xin phép mẹ xong, chưa chờ mẹ cho phép đã vụt chạy ra sân nhập vào cùng đám bạn. Lúc này, mẹ Duy đang lui cui làm bếp, liền trông theo gọi lớn: - Duy…uy…ơi! Vào nhà lo học bài
Mấy hôm rày, tụi thằng bảy con ba Miết bên Ý, Anh, Hoa Kỳ, Hàn Quốc Đứa học tập, đứa làm ăn tất bật Lên vội chuyến bay, hối hả về nhà. Buồn bã chi con, cách ly thôi mà Trên đất mẹ bao
Chiếc xe đạp cũ Ngày nối ngày Dù nắng dù mưa Không ngăn nổi bước Vẫn đi về giữa bao khó nhọc lớp, trường. Chiếc áo dài cũ Ôm dáng người nhỏ nhắn Bài giảng vang vang Xuyên phòng lá nứa tre Dẫn đám
Gì đâu em - cơn chất ngất cao dày Không chút mảy may trong mùa đại dịch Ai cũng nghĩ cho mình - so đo tính Kia bao đồng bào nằm đó, chờ mai! Chỗ nằm đây, lưng ngơi nghỉ hằng ngày Giờ dành
Hẹn về một góc cao nguyên Bên đồi thông hát tình duyên ngập ngừng Ở đây đồi nối mây phùn Ngỡ thiên thai nối muôn trùng trần gian. Nắm tay tới đỉnh Lang-Biang Mà nghe tình sử dở dang thì thào Mãi ngàn sau
Chiều cuối mùa mưa êm đềm, một trong hai buổi chiều duy nhất nghỉ ở nhà, cầm giấy ra viết vội vài dòng cảm xúc về mái trường, về thầy cô để hôm sau gửi bài dự thi lên Đoàn trường. Dòng chữ ngoằn
Đó là năm thứ ba tôi học ở trường phổ thông, ngôi trường để lại rất nhiều kỷ niệm từ khi tôi bước chân vào. Từ thầy cô, bạn bè cho đến những hàng cây, ghế đá rồi từng viên gạch, cái bàn, cái
Có những mùi hương theo suốt năm tháng cuộc đời. Đâu chỉ là mùi hoa bưởi, hoa lài chân chất của nhà vườn!? Càng đâu xa xỉ mùi nước hoa của những thương hiệu toàn cầu Coco Chanel, Gucci, Dior, Lancôme… Đó còn là
Cứ sáng nào chợt giấc Lăn sang bên mẹ nằm Trống không và ấm lạ Mẹ đã rời từ lâu. Con thầm hỏi “mẹ đâu?” Khi ngoài trời sương lạnh Câu trả lời mờ dấu Cơn buồn ngủ kéo về. Nghe xôn xao trong
Bên gốc me keo già Chái hiên chiều nghiêng nắng Má buông tóc la đà Tưởng mây trời đi vắng. Lụn năm dài tháng ngắn Kĩu kịt đôi bờ vai Cõng một đời giông bão Vun con vui tháng ngày. Tuổi thơ nào chẳng
Chúng ta đến với nhau vì “điều không thể mất” Với mất mát đã qua trong thế cuộc mỗi người Ta đón nhận “báo hiệu” từ “những đám mây ban sớm” Lúc biển và thuyền lưu luyến giữa trùng khơi Anh đứng tận “quả
Kính tặng cô giáo xứ Huế 1 - Hoàng ơi! Mốt cô về thành phố - Tiếng thằng Quang văng vẳng bên dưới trong khi tôi đang lau bảng. Không quay nhìn nó, tôi buông câu tỉnh queo: - Cô về mấy hôm cô