Mẹ ngồi vấn tóc chiều xưa
Thảng thốt, chiều nay, trong ánh hoàng hôn, trước hiên nhà, mẹ ngồi chải tóc. Con chợt nhận ra mái tóc xưa đã bạc trắng mái đầu. Tóc rụng mẹ gom lại cả nùi. Cái tha thướt đã làm nên dáng vóc của một
Thảng thốt, chiều nay, trong ánh hoàng hôn, trước hiên nhà, mẹ ngồi chải tóc. Con chợt nhận ra mái tóc xưa đã bạc trắng mái đầu. Tóc rụng mẹ gom lại cả nùi. Cái tha thướt đã làm nên dáng vóc của một
Đâu rồi quang gánh ngày xưa Mẹ tôi gồng gánh nắng mưa tảo tần Bàn chân Giao Chỉ nhọc nhằn Lên non xuống biển đường trần ngược xuôi Đòn tre nhẵn bóng mồ hôi Mấu trờn kẽo kẹt nỗi đời trên vai Gánh qua
Chưa quen ngắm ảnh thờ cha Ngỡ như bạn gọi chơi xa mấy ngày Trên bàn vẫn chiếc điếu cày Ấm chè xanh vẫn còn đầy vừa om Linh sàng dáng mẹ lom khom Ngày ba bữa dọn cúng cơm thất tuần Câu kinh
Em vừa bú mẹ vừa đi Nẻo hồi hương cuộc trường kì gian nan Sơ sinh chưa ấm lửa than Đã bao nắng gội mưa chan cuộc người Bờ vai cha đẫm mồ hôi Vòng tay mẹ hóa vành nôi con nằm À... ơi
Đối với nhiều địa phương trên đất nước Việt Nam cũng như các gia đình theo Phật giáo, rằm tháng Bảy âm lịch hàng năm là ngày lễ đặc biệt quan trọng, được chú tâm nhiều nhất so với các ngày rằm khác trong
Sài Gòn hổng có gì đâu Người xe tấp nập chen nhau chật đường Hàng cây lớn chẳng kịp buồn Tinh khôi mưa nắng đã hương dậy thì Sài Gòn ngõ hẻm nhiều khi Người dưng tứ xứ cụng ly nghĩa tình Dập dờn
Hôm rồi người ấy về quê Tình cờ gặp lại sao nghe bồi hồi Từ em lên chuyến xe đời Từ tôi phiêu bạt thành người tha hương. Thương mà chẳng thể nói thương Yêu mà chẳng thể giận hờn vu vơ Lẻ loi
Ta về xức lại vị quê Át đi danh lợi mải mê phố phường Mùi bùn đất, mùi rạ rơm Ngó sen vẫn mọc thơm hương cửa thiền Về nghe khúc khích bên hiên Trèo lên cây ổi ngóng tìm ngày xưa Chợt thèm
Gà lơ mơ gáy canh ba Ngày dần sáng phía gốc đa đầu làng Mặt trời như chiếc nồi rang Trời trong dự báo chói chang một ngày Gió im lìm phía ngọn cây Đất khô khốc phía đường cày nông dân Chó nằm
Gióng treo nằm đó cheo leo Để ta thương thuở quê nghèo đói cơm Chợt thèm trách cá chợ Hôm Mẹ mua, mua cả vui buồn tết quê Rưng rưng ký ức ùa về Mịt mù khói bếp cay xè mắt ai Bữa ăn
Một đời nép dưới gốc đa Tuổi thơ yêu dấu bước qua cổng làng Rêu phong mãi với thời gian Dẫu năm dẫu tháng tuần hoàn trôi đi Nơi mẹ đợi suốt xuân thì Và bao chinh phụ khóc vì chiến tranh Cổng làng
Rồi cũng hết một thời ngang dọc Ta về làng an phận thường dân Đong đếm bao nụ cười, tiếng khóc Tầm nhìn chưa ra khỏi khoảnh sân Rồi cũng hết một thời say đắm Người thiên di biền biệt xứ người Nỗi cơm