Hạnh phúc cuối
Nằm lặng lẽ cuối làng Luông là nhà cụ giáo Thức. Cụ bà mất sớm, cụ ông vò võ một mình nuôi người con gái duy nhất tên Trúc nên người. Mối quan hệ của cha con họ vốn rất tốt, bỗng chốc trở
Nằm lặng lẽ cuối làng Luông là nhà cụ giáo Thức. Cụ bà mất sớm, cụ ông vò võ một mình nuôi người con gái duy nhất tên Trúc nên người. Mối quan hệ của cha con họ vốn rất tốt, bỗng chốc trở
Tháng tám về mưa dạo bước vu vơ Nắng trầm mặc khẽ dỗi hờn mây gió Lời chia tay vấn vương còn bỏ ngỏ Lòng luyến lưu góc phố vắng rêu mầm... Mưa thì thào nỗi nhớ bỗng lặng câm Bằng lăng tím đìu
Hắn yêu thị… Một ngày đầu thu, hắn lấy vợ. Hắn đã gần ngưỡng bốn chục tuổi đầu rồi mới cưới vợ, một người đàn bà góa chồng một nách đã ba đứa con. Chuyện của hắn trở thành đề tài cười giễu của
Em ươm mầm khi mùa xuân vừa chín, Mộc miên chao dệt đỏ cả trời thương, Chim ríu rít ghẹo vần thơ tình ái, Diệu vợi yêu, lưu luyến gọi nhau về. Nàng xuân về chếnh choáng nỗi say mê Hoa sưa thoảng hương
Mưa xuân giăng lối em qua Đôi môi đỏ mọng chẳng nhòa tình xưa Vấn vương đôi chút tình thừa Hoa kia thơ thẩn xuân vừa buông lơi. Lá xanh mơn mởn ghẹo lời Chênh chênh lẻ bóng gọi mời ghé xem Đất trời
Tôi gặp nàng vào một buổi chiều mưa. Cơn mưa rào mùa hạ cứ ào ào trút xuống khiến chúng tôi vô tình trú mưa ở một bến xe buýt. Hình ảnh một cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn, gương mặt thanh thoát,
Nó 15 tuổi, cái tuổi vẫn còn nhiều lắm những sự ngây thơ và ngốc ngếch. Nó thường thấy tự ti so với chúng bạn cùng trang lứa, vì sao ư? Vì nó sinh ra trong một gia đình có một người mẹ quét
Đêm… Tiết trời se lạnh, lất phất những hạt mưa bụi nhỏ xíu bay lất phất. Ánh đèn đường chênh chếch hứng trọn những đám bụi trời. Ở góc phố một dãy nhà trọ giá rẻ nằm đìu hiu như bị cả thế giới
Hoàng hôn đã buông mình xuống dòng sông, bầu trời vắt kiệt những giọt nắng cuối ngày thả nhẹ lên đám lục bình xanh ngắt. Màu vàng nhạt của nắng đung đưa trong cơn gió lành lạnh, một khóm lục bình yếu ớt bị
Tháng ba về gom nhặt hết những vương vấn, chênh chao để kết thành những chùm hoa xoan màu tím biếc giữa đất trời. Cũng không rõ tôi đã đem lòng si mê màu hoa ảo diệu đấy từ lúc nào chỉ biết rằng
Hoàng hôn đã buông mình sau rặng núi xanh ngắt, bầu trời vắt kiệt những giọt nắng cuối ngày thả nhẹ lên những đóa hoa Tớ Dày đang rung rinh khoe sắc thắm. Màu vàng nhạt của nắng ươm hương hoa trong cơn gió
Phú Quốc khiến bao du khách say lòng không nỡ rời bởi vẻ đẹp hoang sơ, rất đỗi trữ tình về một vùng biển xanh, cát trắng, nắng vàng đầy thơ mộng. Không những thế những món ăn ở nơi đây còn được mệnh