Mái nước mưa của nội
Những ngày này, thời tiết thật khó chịu, có khi nóng ran, có khi lại vỗ về bằng những cơn mưa. Có phải mưa đầu mùa đã về... Tôi ngồi thơ thẩn nhìn ra ô cửa sổ của nơi làm việc. Rồi bất chợt
Những ngày này, thời tiết thật khó chịu, có khi nóng ran, có khi lại vỗ về bằng những cơn mưa. Có phải mưa đầu mùa đã về... Tôi ngồi thơ thẩn nhìn ra ô cửa sổ của nơi làm việc. Rồi bất chợt
Những ngày này, thời tiết bắt đầu trở mùa. Những cơn gió chướng cũng nô đùa trên ngọn dừa và những cơn mưa giữa phố thị xa xôi làm tôi nhớ kỉ niệm tuổi thơ quá đỗi. Những kỉ niệm mà có lẽ sẽ
Nội ơi đâu phải hạt mưa nào rơi xuống đời cũng trở về trời Hát khúc riêng mang Hoa khế lúc nở rồi vội tàn con đốm thắp cả trời mà hoang mồ bóng tối tự thân Có lẽ những người nằm lại quê
Tôi đi ngang cọng cỏ mà chẳng biết được tên Cỏ vẫn mọc lên nơi đầy đất cát Ngày cỏ héo cũng chẳng ai nhắc nữa Cỏ vẫn đơm mầm Vẫn sống kiếp đong đưa Tôi gặp nỗi buồn nơi góc mắt mà chẳng
Bỏ quên cho chiếc bóng giận mình mà mượn đêm về vần vũ Nhuộm tứ bề để đục khoét tiếng thiết tha Máu nào lại muốn rời khỏi da Cứ nhẹ nhàng thắp lại Ngày tà còn trăng Tha thứ cho chiếc gai đã
Hay là thôi Mình giũ bóng mùa đông đã nảy mầm từ mươi năm nào đó Về chăm chiếc vó Giăng mắc bọt bèo của những sợi bình yên Nơi những ngón tay hàn huyên Nơi mình cướp bắt những ảo mờ trăm năm
Anh đi qua một góc sông con đò em đã lỡ nước Vo nỗi niềm đem chài mùa sang ngang Cả đời lục bình chỉ ham sống lầm than Ngày trở về đâu biết nơi bờ bến Lội ngập bùn tìm con nghêu, con
Cho chúng tôi gục đầu trước màu xanh chiếc lá phai Tuổi người mòn theo cánh rừng bạt gió Ngày xưa đâu còn ở đó Chỉ mãi bao dung ôm ấp lấy tội ngời Những thân gỗ được xé khỏi rừng thiêng Tiếng hoang