Kí ức mùa Đông
Đông đã về rồi! mang khăn áo cho em Gió len lỏi từ phố xa hoang hoải Gót chân em trên đường khuya vọng mãi... Lặng lẽ trở về! Lặng lẽ đón đông sang! Trên cành cây còn vương chút sắc vàng Của mùa
Đông đã về rồi! mang khăn áo cho em Gió len lỏi từ phố xa hoang hoải Gót chân em trên đường khuya vọng mãi... Lặng lẽ trở về! Lặng lẽ đón đông sang! Trên cành cây còn vương chút sắc vàng Của mùa
Thu ướp vàng màu lá Gió lả lơi trên cành Cúc thơm khoe cánh mỏng Trời khoác áo thiên thanh Sen lui vào cuối hạ Nhường hoa sữa thơm nồng Vườn nhà ai trăng tỏ? Hương quỳnh dâng mênh mông Đêm thu trăng tỏa
Mẹ gánh nặng nỗi buồn năm tháng Gió sương đầy cay đắng thầm mang Mùa xưa ngập ngụa trái ngang Cho con khôn lớn bình an cùng người Đôi môi mặn nụ cười héo úa Lạnh chiếu chăn chan chứa lệ trào Bàn tay
Tôi nhận được tập thơ “Chiều say men nắng” của thi sĩ Lương Cầm Hoá, bút danh Lê Gia Hoài vào một chiều tháng năm đầy nắng. Đây là tập thơ thứ hai em tặng tôi. Nếu như tập thơ trước mang tên “Bản
Tôi bóc tôi như bóc tờ lịch treo tường Ngày rơi vào dĩ vãng Như củ khoai củ sắn Mẹ bóc nuôi con. Mẹ bóc cuộc đời cho đến lúc héo hon Bầu sữa cạn khô mặt ruộng Nứt nẻ chân chim Nụ cười
Núi cứ cậy to cao là khỏe Coi suối khe nhỏ bé mong manh Mỗi số phận, một cuộc đời riêng lẻ Nước giận hờn... Đổ tội xuống chúng sanh Núi cứ thế...xếp chồng lên núi Chân tượng đài, những thảo dược cỏ tranh
Đầu năm 2020, giữa những ngày đại dịch covid-19 đang hoành hành trên khắp địa cầu trong đó có Việt Nam, nhóm tác giả Hà Nội và nhà xuất bản Phụ nữ Việt Nam vẫn cho ra mắt bạn đọc tập thơ “Nhịp mùa”.
Ai có về ngang qua thời quá khứ Nhắn hộ tôi với lũ bạn tuổi thơ Giữ giùm tôi một góc sáng sân chùa Nơi chúng tôi từng đánh khăng, đánh đáo. Giữ giùm tôi những chiều vi vu sáo Bên đình làng rợp
Em là tất cả đời anh Kiếp này chẳng thể thôi đành kiếp sau Câu thơ nào đốt lòng nhau Nửa bến khát, nửa bờ đau xé lòng Chẳng thà sương khói mịt mùng Còn hơn hóa đá chờ trông mỏi mòn Câu thơ
Đã bao mùa mưa đi qua nhưng hễ những giọt mưa đầu tiên rơi cô lại thấy lòng chùng lại. Hôm nay cũng thế, Facebook nhắc cô: - Nga ơi! coi chừng bị ướt. Hôm nay trời có thể có mưa! Cô lại rưng
Tôi thương một mảnh trăng gầy Một câu thơ cũ ,chở đầy lời yêu Thương chiều đổ bóng cô liêu Cho người quan họ hát xiêu mái đình Thương cây trúc đứng một mình Ôm năm tháng cũ chung tình mà ru Câu thơ
Giàn trầu tay mẹ trồng nên Lá xanh mướt cả trái hiên bốn mùa Cay nồng với đất mặn chua Có trong đời mẹ nắng mưa mà thành. Nhớ khi đứt bữa mẹ đành Lưng nồi cơm độn chỉ dành chúng con. Miếng trầu