Trong những tháng ngày chênh vênh của tuổi trẻ, mình đã may mắn đào được những nỗi buồn thật chân phương.
Trái tim mình đã gói lại trong nắng mưa ngày ấy, một nơi mình đã rung động không chút tính toan, một nơi tràn đầy nắng mưa và có một người đã từng là nắng mưa của mình giữa tuổi mười tám đôi mươi lộng gió.
Người ấy với mình là rặng mây trắng, thiết tha những cung đường, những chốn người đông. Người ấy với mình là gió lùa hạ mát, vờn quanh trái tim mong manh của thiếu nữ chập chững giữa mùa yêu đầu. Người ấy với mình là trang sách mới giở, nồng thơm mùi giấy, tinh khôi và ấm áp vô cùng. Người ấy với mình cũng là tâm O của một trục số, chững chạc, hiên ngang còn mình chỉ là một con số, lẫn lộn trong vô vàn những con số khác, lặng lẽ và nồng nhiệt theo những cách chẳng giống ai để được bên cậu. Và hơn cả, người ấy, chẳng dành cho mình.
Mình từng leo đến lử người lên ngôi chùa cổ tít đỉnh ngọn núi, nghe cụ sư già thức trái tim mình bằng những hồi chuông vỗ vào chân núi, lưng mây. Âm thanh vọng thấu trong từng nhịp đập rộn rã của tiềm thức giữa một mai nắng sương chớm ghé. Mình như ngóng thấy tiếng thanh xuân cũng nát vỡ từng mảnh vụn nhỏ, li ti, nỗi buồn cũng rơi theo sương giăng lối nhỏ, theo bước chân mình đi về, đạp ngang lùm cỏ mới nhú trên vết xi-măng bị nứt ở bậc thềm nhỏ.
Mình có đấy, phút nguyện cầu chút an nhiên mong manh giữa vội vã cuộc đời và chênh vênh tháng năm ấy nhưng có cho mình là vị dư tàn đắng chát của một lời khước từ bằng ánh mắt và gượng cười đôi môi.
Vết thương ấy người ta đã cố để lại thật nhẹ và không sâu. Nhưng dù là lắc đầu theo những cách nào thì với mình vẫn cứ là chuỗi thương đau dai dẳng. Tình yêu, mình cứ tưởng nó sẽ chết đuối trong mênh mông nước mắt mình đã rơi lúc ấy. Vậy mà khoảnh khắc đôi mắt ráo hoánh, cạn khô, nó vẫn còn đấy, để mình nhâm nhi cho qua những tháng ngày sau và thơ thẩn mơ lại khi nó hoá thành những vết mờ, hoen gỉ trong kí ức của một “mình” khác ở tương lai.
Ai khác giữa cuộc đời bon chen liệu có như mình, ngày thì nheo mắt đón nắng ghé phút đầu, rộn chân chạy loạn những lối rẽ nhưng đêm về, trong chăn ấm, lại âm thầm vun vén một khoảng trời tối lắm không tên, một group chỉ có mình với những điều vẩn vơ chưa ngỏ một lần, tựa một chiếc đèn dầu không bao giờ được thắp sáng vì chẳng muốn ai nhìn thấy, chẳng muốn ai có được quyền cười chê, bình phẩm, chỉ mình với mình, tự khóc tự cười cho những vui buồn, sướng tủi, đau thương của riêng mình.
Tuổi trẻ ấy ương dở như trái quả nửa ngọt nửa chua, năm tháng có chút đáng buồn mà cũng thật đáng nhớ. Và cho đến cùng, tiếng cười lẫn hồn nhiên lời yêu câu ngỏ đầu tiên vẫn sẽ ở đấy mà rờn xanh như mảnh vườn mướt lá trong một sớm mai sau cơn mưa rào đón ngày hạ tới, chẳng thể theo mình hoặc, có theo cũng là để mình lớn hơn trong những xao động cho ai đó khác.
Cũng đôi lúc thật muốn hờn tủi cuộc đời, hờn nỗi thanh xuân đã chẳng vì mình mà đáp trả, gửi trao một mối tình có thể gọi tên nhưng rồi mình biết có nó mà có cho mình những kí ức hồn nhiên nhất, mình biết bản thân từng chân thành như thế nào. Để lúc lắng mình trong khoảng trống tịch mịch tàn đêm ấy, mình sẽ được bất giác mỉm cười, theo chân hồi ức mà nghe mơ một tiếng chuông chùa đạp vọng chân núi, xa xăm, vọng cổ.
Ngày 14/02/2021