Tôi từng đọc rất nhiều câu chuyện mang đến sự ấm áp. Mỗi chúng ta sẽ có những suy nghĩ và cảm nhận riêng về sự ấm áp ấy. Còn với riêng tôi thì sự ấm áp chỉ cần đến từ những điều đơn giản và bình dị chính trong cuộc sống của mình.

Còn bạn nghĩ gì về sự ấm áp? Bạn có nghĩ rằng sự ấm áp vẫn luôn tồn tại đâu đó xung quanh chúng ta không?

Có người đã từng nói với tôi rằng, với cô ấy, ấm áp là được ngồi bên cạnh người mình yêu thương vào những ngày đông giá rét, chứ không phải ngồi bên đống lửa hay trong phòng có máy sưởi ấm. Ấm áp chính là tình yêu, là hơi ấm từ người ấy. Cô ấy còn kể rằng, có lần đứng chờ bạn đến đón, gió lạnh khiến cô thu mình lại. Cô đứng co ro nép vào một gốc cây, gió thổi từng cơn. Hôm đó là rét đầu mùa nên càng khiến cho cái lạnh trở nên tê tái hơn. Nhưng khi anh đến, điều đầu tiên mà anh ấy nói chính là hỏi cô: Có lạnh không? Bỗng nhiên cô cảm thấy ấm áp đến kỳ lạ. Rồi anh lấy chiếc áo khoác lên người cô. Đó chính là cảm giác được người mình yêu thương quan tâm, chăm sóc thì tự nhiên thấy ấm áp còn mọi thứ dường như đã trở nên nhạt nhòa và nhỏ bé.

Với riêng tôi, ấm áp cũng không phải là một điều gì xa xỉ hay cao sang. Tôi nhớ có lần đi làm về, trời đổ cơn mưa khiến cho cuối thu lại càng trở nên lạnh lẽo. Tôi vội vàng phóng xe về nhà để tránh cơn mưa đang lất phất bay, vì kỳ thực là tôi cũng ghét mặc áo mưa. Ngồi trên chiếc xe quen thuộc với bàn tay tôi lạnh cóng, cả người run lên. Về đến nhà, tôi chạy nhanh như một cơn gió lao vào phòng. Anh ấy bước tới, cầm hai bàn tay tôi xoa xoa với ánh nhìn có chút đau lòng. Trong tôi dâng trào một cảm giác ấm áp đến từng thớ thịt, từng ngóc ngách của tâm hồn. Cảm giác ấy đối với tôi không thể nói lên bằng lời, dù đó chỉ là một hành động nhỏ bé “bàn tay khẽ nắm lấy bàn tay”. Với ai đó sự ấm áp là khi có một bờ vai để tựa vào, một nơi để về và một cái ôm những khi yếu lòng. Hay chúng ta không cần một chiếc áo lông hàng hiệu mà chỉ cần khi lạnh có ai đó khoác lên cho mình một tấm áo. Không phải chỉ đơn thuần là một chiếc áo mà trong đó còn chứa đựng tình yêu thương vô bờ bến của người trao nó.

Sự ấm áp gợi cho tôi nhớ đến vòng tay âu yếm của mẹ, lời dạy bảo ân cần của cha. Là những ngày ngồi bên bếp củi trông nồi bánh chưng. Là ngày chờ bố tôi lĩnh lương và mua cho tôi hộp sữa ông thọ. Là ngày mẹ tôi đi chợ về mua cho đồng quà tấm bánh. Là vào ngày 2/9, bố tôi chở trên chiếc xe cà tàng đi vườn bách thú ở công viên Thủ Lệ, đi xem bắn pháo hoa trên Bờ Hồ hay đi Hội gò Đống Đa… Tất cả đều trở lại trong tâm trí tôi như một thước phim quay chậm, một bản nhạc không lời nhưng chứa đựng tất thảy tình yêu thương.

Đôi khi ấm áp là chúng ta biết chia sẻ những thứ mình có cho những người cần nó. Dù chỉ là một tấm áo, chiếc bánh mì hay gói mì tôm…và cả những chuyến từ thiện tới nơi xa xôi. Ở đó, chúng ta hiểu thêm về cuộc sống, được trải nghiệm và được hòa mình vào thế giới xa lạ nhưng lại tràn đầy tình yêu thương chân thành. Nơi ấy, sự ấm áp vẫn hiện hữu và không bao giờ mất đi. Vậy đó, sự ấm áp thật đơn giản và nhỏ bé từ những việc hàng ngày mà chúng ta vẫn làm, vẫn sẻ chia, vẫn nhìn thấy từ cuộc sống thường nhật.

Tôi vẫn luôn nhớ đến những câu nhà thơ Phi Tuyết Ba đã viết:

Tôi học sự cần mẫn của đàn ong thợ

Sự dịu hiền, rắn rỏi của loài cây

Sự kiên nhẫn của bến bờ

Để yêu thương, chờ đợi.

Tôi rất tâm đắc với những lời thơ ấy và tự nhủ với chính mình hãy hành động nhiều hơn. Vì tôi nghĩ rằng khi tự mình trau dồi kiến thức và yêu thương bản thân thì chính chúng ta cũng sẽ biết cách yêu thương, chia sẻ và quan tâm đến những người khác.Chính sự ấm áp sẽ kết nối tất cả chúng ta lại với nhau và đưa con người đến gần nhau hơn. Cùng nhau gắn bó, cùng nhau chia sẻ để sự ấm áp ngày càng lan tỏa mạnh mẽ hơn nữa. Mỗi chúng ta sẽ mãi là một chiếc đèn lồng tỏa sáng trong thế giới ấm áp này.