Chầm chậm sương tan …

Những hạt nước nhỏ li ti trên thảm cỏ ba lá dần tan biến như có một lực hút vô hình từ những tia nắng đang lan dần, chiếu rọi khắp một miền xanh mướt. Ở giữa thảm cỏ có một lối đi, dẫn đến bậc thềm gác chuông lớn của Thiền viện Trúc Lâm. Từ gác chuông nhìn ra là Hồ Tuyền Lâm nước xanh thăm thẳm in bóng ngàn thông và chim chóc bay lượn. Một năm vài lần đến nơi này, hoa viên của thiền viện vẫn là nơi tôi cảm thấy hồn mình thanh tịnh nhất. Tôi có thói quen đến đây từ rất sớm vì thích nhìn cảnh vạn vật từ trong sương dần dần sáng tỏ dưới ánh nắng lung linh của buổi sớm mai trong lành. Bước trên lối cỏ mềm, chân tôi không biết từ lúc nào đã đứng trước phiến thạch có khóm hoa “forget me not”. Có phải chăng tất cả các loài hoa có màu tím đều buồn hay do người yêu hoa tím là những người đa cảm?

Lần đầu tôi biết đến hoa “forget me not” cũng chính tại nơi này, và tôi đã phải lòng ngay lần đầu nhìn thấy , đến khi về còn không nỡ bước chân đi. Lúc nhỏ tôi từng thầm ao ước sẽ có một người yêu tôi chân thành và vì tôi mà bất chấp tất cả như chàng trai trong truyền thuyết loài hoa có màu xanh tím này. Tôi thầm ngưỡng mộ tình yêu và sự thủy chung sâu sắc của họ, một mối tình được lưu truyền khắp nhân gian và không biết đã bao năm trôi qua mà người đời vẫn thầm ca tụng. Khi nhìn hoa, tôi có cảm giác rất trữ tình và dịu êm, màu hoa thật hiền như một bản tình ca diễm lệ. Mùi hương của hoa thì lại vô cùng dịu ngọt và ấm áp, gần gũi như mùi thơm trái chín thân quen. “Xin đừng quên tôi”, nếu tên hoa không là như thế thì cũng chẳng ai có thể quên, dù là hoa hay là người, khi đã trú ngụ sâu trong trái tim thì cũng chẳng dễ dàng gì quên được.

100+ hình ảnh hoa forgetmenot - hinhanhsieudep.net

Cho đến khi lớn hơn một chút, tôi không còn ao ước một tình yêu lãng mạn như trong truyền thuyết như thế nữa. Tôi không muốn ai đó hy sinh vì mình nhưng tôi lại nghĩ, điều đó không do tôi quyết định. Cũng giống như cô gái kia, chắc là cô ấy cũng không nghĩ do những ý thích nhất thời của mình đã khiến cho người yêu của cô phải lìa xa mãi mãi, thân xác chôn vùi dưới đáy vực sâu, có hối tiếc thì cũng đã muộn rồi. Tất cả sự chia xa trên cõi đời này đều có những lý do không ai giống ai, thế nên tâm trạng của người ở lại cũng chẳng có một quy chuẩn nào cả. Vậy thì quên hay không quên, nhớ hay không nhớ, cũng chẳng biết điều nào là tốt hay xấu? Có lẽ tôi luôn có nhiều câu hỏi không lời giải trong đầu nên hay tìm về nơi cửa Phật. Ở nơi đó, ít nhất nếu tôi không có được đáp án thì sự yên tĩnh cũng khiến tôi không còn vướng bận trong lòng. Chẳng lẽ là chữ “buông”? Khi tâm đã “buông” thì mọi quên nhớ, hiện diện hay không hiện diện trong đầu đều không quan trọng nữa. Nhưng, mấy ai trên đời học được chữ “buông”, nếu dễ thì vì sao khi đã biết mình sắp chết đi rồi, chàng trai vẫn không muốn cô gái quên mình đi? Nếu dễ “buông”, thì chắc cô gái đã không ôm mối tình cho đến chết.

Tôi cũng có một mối tình không dễ buông tay. Cho nên khi đứng trước khóm hoa có cái tên da diết này, tôi thầm hỏi người ta có quên tôi không? Hay liệu rằng tôi có thể nào không nhớ? Suy cho cùng những điều đó đâu thể nào thay đổi được kết quả, vậy thì hà cớ gì con người ta lại mãi chọn lựa giữa những xót xa? Dù gì con đường phía trước cũng không thể đồng hành thì trước đó có đi với nhau bao lâu, bao xa rồi thì cũng chia thành hai lối rẽ. Có người khuyên tôi dấn thân, có người khuyên tôi dừng lại. Tôi vẫn luôn là người sáng suốt nhất cho đến khi đối diện với câu chuyện của chính bản thân mình.

“Forget me not”, ôi một loài hoa tím nhỏ thủy chung, suốt đời ôm thương nhớ về mối tình vô vọng. Không biết cơ duyên nào đã xui khiến cho tôi gặp loài hoa ấy trước cửa thiền, để khi tiếng chuông chùa vang lên đã ngân trong tim tôi một niềm cảm thương cho đôi tình nhân ấy, cho những đôi tình nhân không thể bên nhau đến hết cuộc đời. Những đôi tình nhân ấy có tôi không? Và rồi chúng tôi sẽ nhớ hay quên? Và rồi liệu điều ấy có ý nghĩa gì không giữa trần gian rộng lớn này.

Chầm chậm nắng lên …

Bầu trời cao xanh vời vợi, tiếng sư thầy niệm A Di Đà rót đầy không gian, tràn lên hàng thông, tràn qua mặt hồ theo con sóng xuôi về nguồn cội. Rời phiến đá có khóm hoa, tôi bước về phía chánh điện mà lòng như đã ngộ ra một vài điều. “Forget me not”, loài hoa tím nhỏ hay là một cuộc tình, tàn phai rồi hồi sinh, hồi sinh rồi lại phai tàn từ kiếp này qua kiếp khác mặc cho trong đời ai nhớ ai quên./.