Cứ độ sang hè, làng quê lại đón nắng, đón thóc lúa đổ về bên sân nhà, ngoài ngõ. Phượng cháy và ve xao xác trên những tán lá biếc xanh. Đi đâu, làm gì cũng thấy vương vãi mùi ngang ngái của lúa, của rạ rơm, của oi nồng nắng… Bụi nhặm ám trên da thịt, trên thân người, trên áo quần, mi mắt, tay chân. Bụi bám mờ cả những hàng tre, bờ lau, bụi cỏ bên đường. Tiết khí nóng nực, đói khát một cơn mưa đổ về.

Bầu trời hạ sang bất giác lại là lúc đẹp nhất, cái sắc nhàn nhạt không quá đậm nét của baby blue, nhạt hơn cái màu xanh trên bộ đồng phục đậm chất Mỹ của Steve Roger trong Captain America. Đêm về, bầu trời tuyệt mỹ hơn bao giờ hết- bức tranh diệu vợi mà gã cầm bút vũ trụ, tự nhiên sơ ý vẽ lên nền trời. Bức tranh đầy sao hoà trong sắc xanh đậm đặc của đất trời ngã tối và những ngôi nhà cắt bóng đen thẫm dưới những triền đê, ngọn đồi. Nếu đã một lần dùng đôi mắt nguyên thủy để nhìn và thức thưởng, có khi người ta sẽ thấy nó đẹp hơn biết bao khi so với kiệt tác “đêm đầy sao” của lão “hoạ sĩ điên” van gorh.

Vũ trụ khi ấy độc một sắc đen tuyền như màu áo choàng của những gã phù thủy …trong tiểu thuyết J.K, bao trùm lên không gian, sâu hun hút và đổ đầy từng vạt, từng cánh đồng sao như tham lam không chừa chỗ chứa cho một mảnh trăng dù khuyết hay tròn. Khó để cầm bút mà nói lên cái sự kì vĩ ấy khi tâm trí ta đôi khi quá nhỏ bé và lu mờ trước thời gian miên viễn.

Hình nền những vì sao lấp lánh giữa bầu trời đêm | Galaxy wallpaper, Bầu  trời, Hoàng hôn

Người ta đã đem đèn điện ánh sáng đổ về những con đường đất sỏi. Môi trường bụi bẩn và không khí ô nhiễm đã thấm vào mọi ngõ hẻm, người ta thôi không ngồi sao đợi chờ trăng lên như lúc trẻ thơ phơi bụng đợi gió mát thổi nữa. Khung trời vẫn tối mà ngàn vạt sao chỉ còn trông như những đám bụi đường li ti không rõ nguồn sáng.

Với nhiều người ở đô thị, khoảng trời có khi chỉ vừa vặn một ô cửa sổ, một góc ban công, tự bao giờ mà chúng ta lại như con ếch ngồi trong đáy giếng, nghênh ngang và lấc láo ngộ nhận đón văn minh về làm giàu, phát triển. Ta đang làm gì với quê nhà của ta, ta đang làm gì với từng gram, milligram oxy mát trong như khi ta mới chào đời, ta đang làm gì với những chấm sáng vì sao đã dẫn ta đi, đã soi ta vui, ta đùa hết những tháng năm lên ba, lên bốn, lên năm, lên sáu…
Ta đang làm gì để bầu trời đêm ngày càng thiếu thốn và chật chội khoảng không để toả sáng, để những ánh sáng nhân tạo từ dưới mặt đất hắt lên đã át đi cái sáng ấm áp tự nhiên của thiên hà. Chật chội và thiếu thốn đến nỗi trăng sao không át đi được một ngọn đèn cao áp, một ánh đèn điện trong khu xí nghiệp.

Tuổi mới lớn lúc này lại chỉ có thể tưởng tượng để trông thấy một vùng tự nhiên không làm chói mắt chúng như ánh sáng xanh, như màu màn hình, màu vi tính, màu của công nghệ tiến tân.

Thỉnh thoảng, người ta vẫn đốt đèn trời, pháo hoa, pháo sáng, lại vẫn khiến tôi thấy nhớ da diết cái tuổi thơ đầy ánh sáng của mình. Đốt lên cũng chỉ cho vui, để ngước nhìn lên với trầm trồ, thoả mãn và để quên dần đi rằng có trăm triệu tinh tú vẫn luôn ở đấy trong một góc vũ trụ lặng lẽ sáng và lặng lẽ đợi ta nhìn thấy.