Chỉ một làn gió nhẹ man mác, mang chút hương hoa cúc dịu êm chạm nhẹ da thịt là tâm hồn ta lại chùng xuống bâng khuâng một nỗi nhớ mùa thu da diết. Mỗi dịp thu về tôi lại nhớ mẹ đến nôn nao, nỗi nhớ quay quắt lòng tôi như đứa trẻ nhớ mẹ những lúc không ở trong vòng tay yêu thương của người. Cuộc đời là những chuyến đi, ai rồi cũng phải lớn lên và rời xa vòng tay yêu thương ấy. Tôi đi để được chạm vào những hối hả, buồn vui kiếp người. Tôi đi để biết cảm nhận, thấu hiểu những đau thương, mất mát và cả những toan lo mà mỗi người trong chúng ta đều trải qua trong cõi nhân gian này. Tôi đi để biết ngoảnh đầu nhìn lại và chợt nhận ra có một mặt trời ấm áp luôn dõi theo mình. Tôi đi, đi để được trở về với niềm hoài cảm, với những rung động và tình yêu vô bờ với quê hương và người đã sinh ra tôi!

Dự báo thời tiết hôm nay 28/5: Miền Bắc tiếp tục mát mẻ, có mưa rào và dông

Thẳm sâu trong tiềm thức, tôi luôn thấy mùa thu nhẹ nhàng như thương thơm sải trên tóc mẹ. Hương thơm ấy giống như mạch nguồn nuôi sống đam mê và lòng nhân ái trong trái tim tôi. Chẳng nồng nàn kiêu xa, chẳng lãng mạn quý phái mà dịu dàng thoang thoảng hương nhài,  hương bưởi, hương bồ kết vườn nhà, nhưng sao nó ám ảnh day dứt lòng tôi đến vậy. Ngày xưa ấy, mỗi tuần mẹ chỉ gội đầu hai lần nhưng căn nhà nhỏ ven lũy của chúng tôi chẳng lúc nào hết mùi hương. Mẹ rất bận nên không kịp nhận ra tuổi thanh xuân của mình rất đẹp. Hình như mẹ chỉ thả tóc vào hai khoảng thời gian là lúc mẹ gội đầu và đi ngủ. Mẹ đi ngủ muộn và dậy rất sớm. Tiếng gà gáy chạm ngày, mẹ đã vội vã tỉnh dậy ra đồng. Mọi thủ tục buổi sáng dành cho bản thân được thực hiện qua loa, chớp nhoáng. Dáng hình nhỏ bé của mẹ dần chìm trong đám đông và hòa theo những âm thanh ổn ã của ngày. Chiều tối, khi trở về nhà, mẹ vẫn tất tả với tấm lòng một người phụ nữ hết lòng vì gia đình. Vì quá yêu chiều chồng con nên bao nhiêu gánh nặng mẹ tự nhận mang vác trên đôi vai mỏng manh của mình. Cho đến bây giờ, tôi mới thấm thía sự hi sinh cao cả ấy của mẹ. Chỉ một trái tim nhân hậu, bao dung mới có thể làm được những điều như vậy. Mẹ vĩ đại trong tôi, tôi tôn thờ mẹ như người ta tôn thờ một tín ngưỡng bất diệt, không gì lay chuyển.

Trong giấc mơ xa xôi những nơi tôi dừng chân, tôi luôn thấy hình ảnh tóc mẹ bay trong gió mùa thu, trút hết mùi hương thơm quê nhà vào nỗi niềm thương nhớ của tôi. Thương nhiều lắm mái tóc xanh mượt hôm nào rụng dần, thưa thớt. Chạnh lòng lắm chứ khi thấy đời sống ngắn ngủi của tóc và xót xa cho tuổi thanh xuân của mẹ thoáng đi qua mà mẹ chưa thực sự được tận hưởng những phút giây ngọt ngào. Dường như, tất cả chỗ yên ả của cuộc đời mẹ đã dành cả cho tôi. Tương lai của đời còn dài, khát vọng của tôi còn lớn và những thành công hôm nay của tôi mới chỉ là sự khởi đầu của hành trình mà mẹ đã đặt nền móng.  Nhưng ít nhất, những mùa thu hiện tại là những mùa thu thanh thản, yên bình. Cuộc sống kia có va vấp, khiến tôi tổn thương đến thế nào, thì trái tim tôi cũng sẽ tìm được an lành khi nghĩ về mẹ. Mẹ luôn ở trong tôi, như cây cầu vững chãi, thánh thiện níu giữ khát vọng trong tôi với cuộc đời.

Những ngày thu cực đỉnh, lá vàng rơi đầy ngõ nhỏ, phố nhỏ như dài thêm. Từng cơn gió heo may đi qua để lại những mái nhà bạc phếch, để lại mầm cây khép mình trong kẽ lá. Gió len qua ô cửa sổ, giỡn nghịch bông hoa mỏng manh trên giàn. Gió thu chờn vườn trên mái tóc, tóc của người đàn bà đã bắt đầu tuổi xế chiều. Tôi yêu tha thiết mái tóc của mẹ nên thực sự muốn nâng niu mái tóc của mình. Đó là tuổi xuân mẹ đã dành cho tôi. Tôi không có trong tay chiếc gương thần xanh của ông bụt nên không thể làm thời gian ngưng lại để giúp mái tóc mẹ thôi rụng và mãi xanh như thuở nào.  Nhưng tôi sẽ chăm chút kỹ lưỡng mái tóc của mình, để những lọn tóc có thể sáng mượt lâu hơn và để mẹ tôi cảm thấy bình yên hơn khi nhìn tôi xinh đẹp và tươi mãi thanh xuân. Dù không điều gì xứng đáng với tấm lòng mẹ nhưng tôi vẫn cố gắng bù đắp phần nào tuổi xanh của mẹ đã mất bằng việc phải tạo cho mình cuộc sống thật hạnh phúc trong hiện tại và tương lai.

Cuộc sống vốn muôn trùng, phận người nào ai giống ai, nhưng hiển nhiên có rất nhiều phụ nữ giống như mẹ tôi. Họ tự nguyện hiến dâng và cam chịu mọi nỗi vất vả, họ để mặc tuổi xanh qua đi từ lúc nào mà không hề hay biết. Có lẽ vì thế, trên con đường tấp nập mà tôi đi qua,  đâu đâu tôi cũng nhìn thấy hình bóng mẹ. Tôi yêu mẹ để mỗi thu về không thấy cô đơn, không thấy lạnh giá dẫu ngoài trời đầy khoảng heo may. Tôi yêu mùa thu bởi trong ký ức tôi luôn hiện hữu mùi hương tóc mẹ, hương của làng quê của tình người đẹp đến tận cùng của tình yêu thương.