Ký ức của tôi là những con đường thông già mù sương, những đồi chè xanh mướt bên thung lũng. Tôi đứng giữa bạt ngàn cao nguyên vào một buổi chiều có mưa bay bay, ôm vào lòng cả trời cả đất. Dường như những lúc như vậy, mới thấy những muộn phiền cũng tan theo gió theo mây, chỉ còn đọng lại những bình yên sâu tận đáy tim.

 Ngẫu nhiên mà tôi và anh, đều là những người rất yêu Đà Lạt. Chắc có lẽ Đà Lạt là góc bình yên của những kẻ lãng mạn mộng mơ, là chốn thiên nhiên ngọt ngào cùng hoa và sương khói. Đà Lạt còn là thành phố tình yêu lãng đãng và dịu dàng, thế nên chỉ cần nắm tay nhau đi qua chốn này thôi thì cũng đủ cho tình yêu thêm đong đầy, không cần phải nói với nhau thêm bất cứ điều gì nữa. Đà Lạt trong chúng tôi là “những hàng cây xao xác lối hẹn hò”, lặng lẽ yêu nhau trong êm đềm để rồi… lặng lẽ rời xa nhau, cũng êm đềm như cơn mưa phùn phố núi.

Nhớ lắm mưa buồn đất cố đô và nỗi lòng cô gái Huế lấy chồng xa quê

Phố núi mộng mơ mà lại rất đỗi mong manh, những cơn mưa nhẹ nhàng đến rồi đi khiến người ta cứ luyến tiếc mãi một điều gì đó không sao hiểu nổi. Trong lòng tôi vẫn còn vẹn nguyên cảm giác nhẹ tênh khi sải bước trên từng bậc thang lên nhà thờ dưới cơn mưa phùn lất phất bay mà cứ ngỡ cả thời gian và không gian ngưng đọng lại trong khoảnh khắc ấy. Chỉ còn lại một mình giữa cái tinh khôi nhẹ nhàng của đất trời. Tiếng chuông mênh mang rót vào một chiều se se, vừa đủ lạnh để người ta quàng chung với nhau một chiếc khăn quàng cổ. Vừa đủ bâng khuâng để người ta viết lên những bài thơ nồng nàn, mai này dẫu có xa, những kỷ niệm sẽ là hơi ấm. Tôi nghe tiếng anh vang vọng trong làn mưa mỏng như gió từ ký ức thổi về : “Tình nhân hỡi giáo đường chuông tháp đổ/Ta lạnh lòng đem đốt một vần thơ”. Một vần thơ thôi mà chứa cả khung trời nắng ấm, chứa cả những ngày bình yên hiền hòa, như vạt cỏ mềm dưới chân ghế đá công viên những chiều hẹn hò nhau. Hay vần thơ như chiếc lá vàng rơi ai đốt trong một chiều se lạnh để khói bay lên, làm cho mắt cay đến tận bây giờ.

Đà Lạt là những câu chuyện tình buồn! Biết là vậy, nhưng đứng giữa những dịu ngọt của thiên nhiên đất trời Đà Lạt, giữa cái lạnh se sắc như ngưng đọng lại nỗi cô đơn, ai cũng mong muốn cho mình có được một tình yêu mãnh liệt. Để được người mình yêu khoác thêm áo ấm, đi cùng nhau qua những con đường đèo dốc quanh co rồi ngồi cùng nhau trong quán cà phê, cùng chìm đắm trong những bản tình ca say lòng của Trịnh… Để đến những tháng năm sau này, cũng vẫn là cái se lạnh ấy, cũng vẫn là bài hát ấy mà sao “khúc Diễm Xưa lạc mất một phím đàn”, để cho ai  “nghe thăm thẳm”  như “linh hồn hóa đá”, “uống giọt buồn trên những cánh rêu tan”. Đà Lạt nhiều nợ duyên, khiến cho ai đến rồi đều cảm thấy nợ một lần trở lại. Tôi không biết cái gọi là “những năm tháng sau này” trên có xảy đến với tôi không nhưng nếu có, thì tôi cũng tự nguyện đón nhận, tự nguyện đắm mình trong những nỗi đau ngọt ngào của ngày xưa. Những giọt nước mắt rơi trên môi cười, tôi nâng niu như sợ tan đi chùm sương sớm long lanh trên nhành cây lá kim, của rừng thông muôn đời gió vi vu hát ru những mối tình rạn vỡ.

 Phố núi trong tôi có một nỗi buồn đẹp lắm, một nỗi buồn khói sương mờ giăng lối, lung linh như những ánh điện lập lòe khi màn đêm buông xuống trên mặt hồ. Tôi nhớ anh của những ngày tháng mộng mơ và tôi biết anh cũng nhớ tôi, về một tình yêu như thực như mơ, ngỡ là mất đi nhưng vẫn còn bên ta mãi. Phải chăng Đà Lạt đẹp và lãng mạn nên lòng ta cũng bao dung? Cảm ơn mối lương duyên từ tiền kiếp đã mang ta đến bên nhau, dù đó … chỉ là một đoạn ngắn của cuộc đời! Để rồi khi kỷ niệm ùa về, “mắt em buồn như chiều phố mưa bay…”!