Em đã từng đọc ở đâu đó câu triết lí rất hay “Đời người là như những sân ga, và mỗi người đi qua đời ta đều là những con tàu tạm dừng chân sau một chuyến đi dài mệt mỏi. Đủ sức rồi, họ lại đi… Tàu cứ đến và đi, còn ga thì nằm lại. Bao nhiêu con tàu đi qua thì ga vẫn nằm ở đó, chỉ khác là thời gian đã phủ lên nó những dấu ấn không thể phai mờ khiến nó không còn là sân ga của ngày xưa nữa…” Em nghĩ về chuyện tình của mình… Phải chăng, em chính là sân ga, còn anh chính là con tàu thích rong ruổi, khám phá kia? Em cứ để anh làm tổn thương mình để và vùng vẫy trong những nỗi đau chỉ riêng mình hiểu thấu.
Em và anh từng hứa sẽ ở bên nhau mãi mãi, em vẫn cứ tưởng mình là người phụ nữ hạnh phúc cho đến cái ngày… anh có người phụ nữ khác. Em hỏi anh, anh vẫn thản nhiên chối. Đến khi em nhìn thẳng vào đôi mắt anh, lôi ra được những tin nhắn tình cảm mùi mẫn giữa anh và cô gái đó thì anh mới luống cuống nhận lỗi. Anh quỳ xuống xin lỗi em, luôn khẳng định rằng mình chưa làm gì quá giới hạn, chưa làm gì có lỗi với em, chưa làm gì có lỗi với chuyện tình của đôi mình… Tim em đau, em cũng chẳng biết mình phải làm gì nữa, chỉ biết rằng nếu đặt lên bàn cân so đo giữa việc rời xa và tha thứ cho anh, thì việc rời xa anh là điều khiến em đau khổ hơn cả. Cuối cùng em dẹp đi lòng tự trọng của người con gái, em chấp nhận tha thứ cho anh dù trong lòng vẫn còn những nghi hoặc rối bời. Suy cho cùng, em vẫn là một đứa con gái si tình và sợ mất anh, con gái nặng lòng quá sẽ trở nên cố chấp và mù quáng, tự làm mờ mắt mình chỉ để không phải rời xa người mình thương. Tình yêu giống như một thứ thần dược khiến những kẻ lỡ sa chân lỡ bước mãi trong mộng mị chẳng thể quay đầu.
Chúng mình lại ở cạnh nhau, em cố thay đổi bản thân mình, học làm những món ăn ngon, hay đi mua quần áo mới, trang điểm cho mình thật xinh đẹp, quan tâm, chăm sóc anh mỗi ngày… Tất cả là vì anh, bở i em sợ một ngày anh lại lạc lối. Thế nhưng hình như chừng đó vẫn không đủ, người em yêu lại làm đau em một lần nữa. Lần này còn đau đớn hơn trăm nghìn lần vì người thứ ba lại chính là cô bạn thân của em. Hai người gắn bó với em nhất lại sẵn sàng đâm từ sau lưng em nhát dao chí mạng. Em héo rũ, những giọt nước mắt chực trào ra nhưng bị chặn lại, nghẹn cứng, mắc cạn. Hóa ra tận cùng nỗi đau chính là muốn khóc mà không còn đủ sức mà khóc nữa, muốn trách mắng, gào thét nhưng đau quá chẳng thốt nên lời. Em cười đau khổ, hóa ra lầm tưởng lớn nhất của kẻ si tình là tin rằng người cũ có thể quay lại cùng mình viết tiếp bản tình ca. Những bộn bề trong lòng em kết thành bão tố, cứ cuộn xoáy từng hồi, từng hồi… Khác với lần trước, lần này thì anh không cầu xin tha thứ mà cầu xin sự giải thoát, rằng anh yêu người kia và xin em hãy quên anh đi… Hóa ra em chỉ là một đứa con gái ngốc nghếch trong cái trò chơi tình ái mà anh bày ra. Đàn ông một lần phản bội có thể do trái tim chệch hướng nhưng lần thứ hai thì là bản chất rồi … Ừ thì em quên, em sẵn sàng quên đi một người đàn ông tồi tệ như anh bởi em xứng đáng gặp được người tốt hơn… Thanh xuân của em, những tình cảm mà em vẫn luôn cố công gìn giữ, vun đắp em thả vào hư không…
Em vẫn cô đơn như một sân ga vắng khách, ảm đạm trong buổi chiều mùa đông lạnh lẽo. Em chẳng thể buộc được gió, chẳng buộc được mây, chẳng buộc được những tháng ngày bên nhau đầy kỷ niệm. Thôi đành ru lòng mình vậy, em biết làm sao…
Mây của trời cứ để gió bay đi…