Hà Nội, chiều thu tháng Chín se lạnh…

Có những ngày mệt mỏi đến lạ…

Con nhớ mình của những ngày bé tí, được sống trong vòng tay yêu thương của cả bố, mẹ và các chị, mãi chẳng muốn lớn. Năm lên tám, bố ra đi mãi mãi ngoài biển khơi vô tận, con của ngày đó chưa ý thức được nỗi đau to lớn khi mất đi người thân yêu, chỉ thấy mọi người khóc đến lịm người thì cũng òa lên nức nở. Nhưng con của năm 19 tuổi thì biết đau đớn thật sự là gì mẹ ạ!

Từ ngày bố mất, chẳng ai có thể cân đo đong đếm được hết nỗi vất vả của mẹ. Từ miền Nam về miền Bắc với hai bàn tay trắng, thêm bốn đứa con dại, em con khi ấy mới vừa tròn tám tháng, cuộc sống thật chẳng dễ dàng. Số tiền đền bù của bố cũng bị người ta bắt chẹt, chỉ trả cho đủ chi phí làm đám ma. Con vẫn còn nhớ những ngày năm mẹ con mình sống, sinh hoạt mọi thứ trong căn buồng 12 mét vuông ở nhà nội, chật hẹp, tối tăm. Mẹ tần tảo công việc đồng áng, hai chị lớn cũng học xong lớp 9 thì nghỉ, đi làm đỡ đần. Mẹ con mình rồi cũng có một căn nhà nhỏ với mảnh vườn. Và cứ thế trong sự chăm lo của mẹ, chị em con lớn lên, hai chị lớn đều đã có gia đình nhỏ của riêng mình, con lên cấp ba, em con cũng đã mười tuổi rồi…

Người ta vẫn thường nói “sau cơn mưa trời lại sáng”, những tưởng trải qua nhiều khó khăn như thế, nhà mình phải được hạnh phúc chứ nhỉ? Thế nhưng, nếu đi theo quỹ đạo như thế thì không còn là bất ngờ cuộc đời mang đến rồi.        Bỗng một ngày, gia đình chị cả vướng vào số nợ trời ơi đất hỡi ở đâu đó, một con số chả ai dám nghĩ tới, người chồng tệ bạc ấy phủi tay tất cả, cả nhà anh ta dựng nên một vở kịch hoàn hảo, mọi tội lỗi đều đổ dồn hết lên chị. Gia đình đổ vỡ, ba đứa con nhỏ thì xa cách, đứa theo mẹ, đứa theo bố…

Bỗng một ngày, con thấy mảnh vườn bị người ta mang ra đo mô mốc…thì ra là bán sạch để trang trải bớt được tí nào hay tí đó…

Bỗng một ngày, con chợt phát hiện ra tờ giấy chẩn đoán “ung thư vú” mang tên mẹ dưới cuối tủ từ hai tháng trước. Chẳng nói cũng biết con đã sốc như thế nào, đếm đó, con khóc sưng cả mắt đến tận lúc sáng dậy đi học, cũng chưa biết phải đối diện với chuyện này ra sao…

Bỗng một ngày, mẹ nằm trong chiếc ván gỗ ấy, bình yên, thanh thản…

Bỗng một ngày, con thấy mình cô đơn và lạc lõng quá…

BST] Những câu nói hay về mẹ ý nghĩa, xúc động triệu trái tim | Hình ảnh,  Cuộc sống, Vẽ người

Con luôn ganh tị với đám bạn từ nhỏ đến lớn đều sống trong sung sướng, vô lo vô nghĩ, còn mình thì bình yên cũng khó. Con đường trưởng thành của chúng cũng trở nên dễ dàng, còn con lại không thể bằng phẳng. Năm con lớp 12, nhà mình xảy ra đủ chuyện khó khăn, ai ai cũng bảo “tốt nhất nghỉ học đi làm công ty may mà phụ giúp gia đình, giờ ở quê có thiếu công ty đâu, mày đi học mà mẹ mày ốm đau thế này, lo sao nổi nữa”. Những ngày gần thi tốt nghiệp THPTQG đen tối đến thế, những người chủ nợ cứ đến nhà mình tìm chị với lời lẽ khó nghe, những cơn đau bệnh tật hành hạ mẹ một nhiều, con của khi ấy đã chẳng còn muốn kiên trì theo đuổi con đường học tập nữa rồi. Thế nhưng mẹ đã bảo : “hãy chọn điều con thật sự muốn làm nhất”. Cuối cùng con chọn theo học kinh tế tại một ngôi trường Đại học ở Hà Nội, bỏ lại đằng sau đống khó khăn chất chồng, con thấy mình thật ích kỷ, nhưng đó đã là sự lựa chọn của con.

Ngày chuẩn bị lên thành phố, con từng nghĩ mình chẳng còn muốn về nhà nữa, nơi đó mệt mỏi quá, ánh mắt của những người xung quanh, cả những người trong dòng họ khiến con chán ghét; căn nhà vắng tanh, không tiếng nói cười cũng buồn quá đỗi. Thế nhưng, không phải mẹ ạ, con thèm nhất những món ăn đạm bạc mẹ nấu, bữa cơm cuối tuần cả gia đình vẫn thường hay ăn. Nhớ mẹ vẫn luôn thức trắng đêm mỗi khi con đến ngày “con gái” để chườm ấm bụng cho con. Nhớ mẹ luôn bênh vực con mỗi khi con bị người khác nói không đúng, còn ở đây chẳng ai làm thế. Nhớ mẹ vẫn thường ở bên con mỗi dấu mốc lớn lên, đồng hành cùng con trên mọi cuộc thi lớn nhỏ. Nhớ nhất vẫn là những lần thi học sinh giỏi ở trên huyện, dù bận mấy mẹ cũng gác lại để đèo con đi tận mười mấy cây số, ra khỏi phòng thi, không bao giờ là câu hỏi “làm bài được không”, thay vào đó sẽ là “đi ăn gì bây giờ”…Rồi con ở Hà Nội, biết con hay ốm, mẹ vẫn luôn gọi nhắc nhở con phải ăn uống đầy đủ, không muốn con vì áp lực kinh tế mà lao đầu đi làm thêm, bỏ bê học hành… Mãi mãi những điều đó in hằn trong trí nhớ của con, mẹ ạ!

Nhưng mẹ ơi, mẹ mệt rồi phải không?

Sao không mệt được khi nhiều năm nay, mọi chuyện đều chỉ mình mẹ gánh vác? Sao không mệt được khi nỗi đau thể xác lẫn tinh thần đều bám lấy mẹ không buông? Đáng tiếc, những ngày cuối cùng của đời người, mẹ vẫn chưa được hưởng niềm vui trọn vẹn, sự báo hiếu của chúng con. Đến giờ con vẫn luôn bị ám ảnh bởi vẻ hung tợn của người đàn ông từng là chồng của chị cả hung hăng đập vỡ tan nát ảnh thờ của bố trong nhà anh ta và rủa xả, con biết từ lúc ấy, trái tim mẹ như đã bị bóp nghẹt rồi. Nhưng con bất lực quá, chẳng thể làm gì khác ngoài động viên tinh thần mẹ, cuối tuần lại bắt xe đi gần 150km để về với mẹ…

Và mẹ không kiên trì được nữa rồi, hình ảnh người mẹ những ngày cuối cùng trong mắt tôi là người phụ nữ hay nói cười, nằm trên giường bệnh đôi lúc còn hát vu vơ bài “Về đây bên nhau” mà ngày xưa bố mẹ thích nhất, rồi mẹ dặn dò đủ thứ… Cuối cùng thì mẹ cũng được thanh thản rồi, mẹ mệt rồi, yên tâm nghỉ ngơi thôi, không biết chừng giờ bố mẹ đã trùng phùng, hạnh phúc rồi ấy nhỉ?

Nay 27 tháng 9, giỗ mẹ 100 ngày, cũng là sinh nhật tuổi 19 của con đấy mẹ ạ. Lần đầu tiên con trải qua tuổi mới không có mẹ ở bên, nhưng con tin cả bố và mẹ bằng cách này cách khác vẫn luôn che chở, bảo vệ chúng con, mãi mãi… Con yêu mẹ!