Củ Chi, một ngày cuối Đông.

Chiều cuối tuần rảnh rỗi nên tôi lấy mấy lá thư tay ra đọc.

Từng lá thư là từng kỷ niệm – mỗi một người là những cảm xúc khác nhau.

Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có lúc tôi thổ lộ chuyện tình cảm riêng tư, nhưng giữ mãi trong lòng thì khiến tôi luôn sống trong sự ngột ngạt, mặc dù bao năm qua tôi vẫn chôn chặt nó ở tận sâu trái tim mình.

Tình đầu? Phải chăng thường hay tan vỡ? Mà tôi cũng không biết “mối tình ấy” có thể gọi là gì. Chỉ biết rằng anh đến – đi như cơn gió – cơn gió vô tình!

Tôi và anh quen nhau thông qua một chương trình giao lưu với chủ đề “dành cho người khuyết tật” trên làn sóng phát thanh. Tôi còn nhớ hôm đó là một sáng thứ bảy trời hanh nắng…

Sau khi chương trình kết thúc, đúng một tuần sau anh viết thư gửi về Ban Biên Tập để hỏi xin địa chỉ và số điện thoại của tôi. Lúc ấy tôi vui như trẻ nhỏ được quà. Tôi vui vì có thêm một người bạn, tôi vui vì…biết anh vốn không xa lạ gì trong các chương trình của đài phát thanh – đặc biệt là ở mảng văn chương.

Tôi thường gọi anh là “nhà văn trẻ”. Tôi yêu lắm những tản văn, truyện ngắn mà anh viết. Cái tên LTS dường như đã quen thuộc, thân thương với tôi đến lạ. Nhiều lần tôi định viết thư làm quen với anh, mà tôi e dè vì mình là con gái lại lo ngại người ta đánh giá “cọc tìm trâu”, nên khi anh chủ động trước tất nhiên tôi như “vớ phải vàng”.  Nhưng rồi tôi lại tự hỏi: “Phải chăng ai yêu văn chương cũng đều lãng mạn và mộng mơ?”

Những bức thư tỏ tình hay nhất, có chút hài hước bá đạo của giới trẻ

Những ngày tháng quen nhau là những ngày tôi cảm nhận được giá trị của niềm vui. Tôi và anh cũng có vài điểm chung – trừ tính cách là hoàn toàn trái ngược. Anh ít nói, tôi nói nhiều. Anh thích nhốt mình trong phòng, tôi lại thích bay nhảy đó đây. Anh không thích quen biết quá nhiều bạn bè, tôi lại thích giao lưu, kết bạn… Nhưng những cái khập khiễng đó có là gì khi niềm yêu văn chương của chúng tôi vượt lên mọi thứ ngôn từ. Đa số những bài văn sau này anh viết xong, anh đưa tôi và thường nói: “Chỉ có em là người đầu tiên anh đưa đọc trước đấy!” (Còn sự thật ra sao có trời mới biết! hihi). Tôi giục anh gom tất cả những bài văn rồi in thành sách, anh bảo: “Sợ độc giả không đón nhận”.

Rồi sự thuyết phục kiểu “mưa dầm” của tôi cũng đã hạ gục được anh. Sách anh in với tựa đề chính là tên của tôi “Khoảng trời Cỏ” – là món quà mà anh nói dành tặng sinh nhật 18 của tôi.

Hôm nhận sách xuất bản về, anh chạy ra bưu điện gọi cho tôi – một cuộc gọi thật dài, thật lâu – lâu nhất từ lúc hai đứa quen và “mến” nhau. Hai đứa tôi nói rất nhiều về chuyện đời, chuyện người, chuyện trên trời dưới đất. Bỗng tôi hỏi anh:

“Vì sao S thương Thảo?”Anh ngập ngừng:

“S…không biết…” Tôi lại hỏi:

“Có khi nào S thương Thảo vì muốn lấy Thảo ra để làm nguồn cảm hứng cho những bài viết của S không?”

Anh im lặng…

Tôi mơ hồ nhận ra điều gì đó…

Một ngày nọ, tôi lại nhận thư anh. Nét chữ tròn trịa đã từng một thời làm tôi mê đắm. Thư anh vỏn vẹn vài hàng, trong thư anh viết:

Vũng Tàu ngày 14/02/200…

Thảo yêu!

Thảo có khỏe không? S không biết khi Thảo nhận được cánh thư này thì Thảo có căm ghét S không nhưng S thật lòng xin lỗi Thảo. Đúng! S thừa nhận rằng từ lúc S quen Thảo, chính Thảo là người con gái đầu tiên mang đến cho S cảm hứng để thăng hoa những bài viết, thành công của S là nhờ vào Thảo.

S ước gì S và Thảo có thể đi chung một con đường – con đường văn chương. Nhưng…có lẽ con đường này chỉ có mình S bước. S cầu mong Thảo sẽ gặp thật nhiều may mắn trong cuộc sống và hạnh phúc trong tình yêu.

Tạm biệt Thảo.

Nếu trên đường đời có duyên chúng ta sẽ gặp lại nhau…”

Đọc xong lá thư của anh, rất nhiều câu hỏi hiện lên trong tôi… “Anh muốn nói điều gì với tôi qua lá thư kia? Lẽ nào anh mượn tôi vào vai nữ chính, còn anh trong vai đạo diễn – đạo diễn trên một chuyện tình…ảo?” Đầu óc tôi lúc đó chẳng thể tìm ra được bất kì lời giải đáp nào cho những câu hỏi kia. Tôi chỉ biết từ dạo đó tôi và anh không còn liên lạc với nhau nữa…

Bây giờ, tôi thầm cảm ơn thời gian. Vì thời gian quả là phương thuốc thần kì có thể giúp người ta xoa dịu nỗi buồn và hàn gắn vết thương lòng. Hiện, tôi vẫn là một cô gái dạn dĩ, vui vẻ, thích bay nhảy như thuở nào. Khác chăng là tôi đã bớt đi nhiều sự lãng mạn, mơ mộng vẩn vơ. Tôi biết sống thực tế hơn (nhưng cũng không để tim mình quá đỗi khô cằn và băng giá).

Tôi không phủ nhận rằng tôi yêu văn chương vô cùng – cái ý nghĩ muốn viết một cái gì đó cứ luôn thôi thúc tôi. Cháy bỏng! Nhưng…biết làm sao khi trong tôi luôn có hai con người: Yêu và ghét. Tôi ghét anh ấy và văn chương cũng bị tôi ghét lây. Tôi nghĩ nếu như anh ấy không xuất hiện thì hẳn là tình yêu với văn chương trong tôi sẽ mãnh liệt xiết bao…

Có rất nhiều người khuyến khích, động viên tôi: “Em nên thử viết một cái gì đó đi!” Nhưng, tôi sợ! Sợ mình không đủ dũng cảm để nhìn lại thanh xuân vụng dại đã qua. Dẫu, thanh xuân ấy rất đep – nó đẹp bởi vì đó là mối tình năm 18 của tôi./.