Thứ bảy,

Chiều thu…

Trời Hà Nội hôm nay se se lạnh. Dường như chiếc áo len cổ lọ không thể che được hết những làn gió buốt. Lúc này, ánh đèn vàng giữa đại lộ dần lộ diện. Cũng là lúc dòng người chen nhau đi tìm những thú vui mới giữa phố thị đầy những lệ và hoa. Dẫu thế, hình như vẫn có người đang đắm say trong những mộng tưởng. Những ảo mộng đó không thể dừng lại, cũng không thể xóa mờ. Bởi đó là mộng tưởng có anh!

Em hoài niệm về những điều đã cũ – những ngày có anh. Chợt thấy nhớ nụ cười ấy. Hay ánh mắt kia là cả một thế giới đáng tìm. Đôi mắt anh xa xăm và đầy trìu mến. Nhớ về anh, như nhớ về một điều gì đó mơ hồ. Và nghiễm nhiên, cũng có những vết thương lòng nào đâu giải bày được.

Chỉ nhớ đến anh, rồi buồn, bởi đó là ngày không anh!

Khoảnh khắc thu Hà Nội!

Ngày anh xa em, cả thế giới trong tôi dường như sụp đổ. Anh đi theo giấc mơ phố lớn. Anh lần theo những con đường của xập xình cám dỗ. Bỏ lại em đằng sau những ngã rẽ, tìm hoài không thấy anh. Em quặn lòng đầy nỗi cô đơn, đợi chờ anh dù rằng không rõ chúng ta sau này có về bên nhau hay không. Anh à, Hà Nội mùa này có cơn gió heo may, có hương hoa sữa nồng nàn, có cốm xanh và có cả nỗi buồn mang tên anh! Người ta thường nói thu Hà Nội là mùa đẹp nhất, nhưng mà anh ơi, với em, Hà Nội có anh mới là mùa đẹp nhất. Em thường nghĩ về mùa thu năm đó, anh chở em dạo quanh Hồ Tây, cùng nhau ngắm hoàng hôn trên cầu Long Biên rồi ăn bát phở nóng hổi. Ta hôn lên môi nhau những sớm mai se lạnh. Ta kể nhau nghe chuyện của một ngày. Anh và em, ta đã từng yêu nhau như thế. Nhưng anh biết đấy, mùa thu này ta chẳng còn bên nhau… Em đã hơn một lần nằm mơ thấy anh, thấy những kỉ niệm ấy ùa về. Em tự hỏi nếu đã buông tay, cớ sao lại dày vò tâm trí? Có lẽ cảm xúc là thứ duy nhất trên đời không có quy luật. Ấy nên nó cứ cấu xé tâm gan người ta không biết khi nào dừng lại.

Cứ như thế, em phải tự học lại cách sống cô đơn…

Ngày không anh, hai mươi tư giờ trôi chậm. Thấy ánh đèn kia nhạt màu. Có đám hoa cúc đầu ngõ đã tàn phai và chung quanh là khoảng trống bao trùm. Chén trà chiều đã vơi một nửa bên những dòng suy nghĩ đan xen không sắp xếp. Ngày không anh cứ thế mà vô vị trôi. Phải chăng mùa thu này vô tình vì đang bỏ rơi vài cái nhớ?! Em có nghe bản tình ca đượm buồn, rồi bất giác nghêu ngao vài ba câu hát của Tấn Minh:

“Không ai hiểu vì sao tình yêu tan vỡ

Như hoa ven mặt hồ tàn theo gió mùa thu”