Em đã mơ bao giờ, về những cánh đồng hoa cải vàng ươm cháy nắng, giấc mơ em nồng say mùi cỏ hăng ngái và phía trước em, một bóng người em chưa bao giờ dũng cảm gọi tên. Cơn mơ kia, có ai đó là mặt trời, là nắng vàng bỏng rát, có những hôm sẽ lại là tuyết trắng rong chơi, ấm áp bao nhiêu thì lạnh lẽo bấy nhiêu và ai đó trong em, còn là những lang thang trên bãi cát trắng, tiếng sóng vỗ bờ hay chính vỗ lòng em bổi hổi ngậm ngùi.

Em đã mơ chưa, về mái nhà lụp xụp một túp lều tranh, nơi ấy không chứa hai trái tim vàng, nơi ấy chỉ lấp đầy bằng những cơn mơ bõ ngỏ vì bên trong nó, có hai trái tim và chỉ có một trái thôi nhìn thấy ai lại tự nhiên loạn nhịp. Mái nhà ấy lấp sau những tán me non, có con đò ngang qua sông vắng, có lũy tre xanh rì rào ca khúc hoài niệm và có em, chơi vơi giữa những thanh âm không lời của nỗi nhớ, mênh mang. Em có nghe không- tiếng tình yêu rơi theo những giấc nồng ấy, khiến chiều dương tịch cũng phải nồng đỏ bởi những mảnh tình chân và ai đó, lặng lẽ len đi, qua những ngày trái tim em ngược đường lý trí.

Em đã ước có đôi hài bảy dặm, bắt cóc tình đầu đến nơi xa xôi không ai biết, thế giới sẽ chỉ trọn vẹn có em và người, thế giới chỉ còn là những rung động em trao thật đẹp, tinh khôi. Thế nhưng mà, nếu có rồi chắc gì em hết buồn, vì đã không yêu thì là không yêu, trái tim mà không có rung động thì dù em cố kích thêm bao nhiêu Vôn điện thế cũng sẽ chẳng bao giờ vì em mà loạn nhịp.

Truyện tình của cô gái mộng mơ - mới cập nhật, đã hoàn - Mê đọc truyện

Thôi thì em cứ mơ và mộng, cho thoả những lần trái tim đi chệch đường ray, như là nhấm chút ngọt ngào của viên kẹo đang tan nơi đầu lưỡi, em hãy mơ về những đám mây. Những đám mây xanh đỏ tím hồng màu nào cũng có, những đám mây giấu đi đôi mắt em ngóng nhìn phương có người, em sẽ leo lên và nằm lười giữa những đoá hoa bồng bềnh ấy, lặng trôi cho hết những tháng năm ắp tràn nỗi buồn và âm thầm che bớt đi cái nắng gắt gỏng đang hắt xuống mái tóc, khuôn mặt, nụ cười người em thầm mơ. Lênh đênh như thế, cho đến khi mặt trời lặn mất, và buồn em vơi theo ánh chiều đang dần vãn nơi đầu ngõ ngắt xanh tre làng.

Em cứ mơ về chuyện tình có hậu của Jack và Rose vì em tin cái chết không đủ dũng cảm để chia cắt những yêu thương thực sự, vì em biết Jack của tuổi trẻ nồng nhiệt ấy sẽ mãi đợi Rose, dù là Rose của tuổi mười tám đôi mươi hay là Rose của những tháng năm xế chiều tóc bạc. Vì em tin Jack sẽ đợi mãi, dù qua bao nhiêu lần mặt trời tắm biển rồi về nhà, dù bao nhiêu đêm băng khiết lại đập vỡ con tàu và dù thêm bao nhiêu lần nữa chết đi, anh vẫn sẽ đợi, cho đến khi lại được gặp Rose- mặt trời của cuộc đời anh. Và em cũng muốn mình được như thế, được người đợi và được đợi người.

Em từng muốn trong mơ mình cũng là nàng thơ của một ai đó, dẫu không phải của người năm ấy em thương. Tình nhân của em là một hoạ sĩ lang thang giữa thảo nguyên, chàng sẽ vẽ em và em để chàng vẽ. Chúng mình sẽ vẽ cả những nỗi buồn đang nghiêng trên mảnh trăng tàn, chúng mình sẽ hát khúc ca ngân nga, mang chất đời phiêu du giữa khung trời lộng gió. Tình nhân của em cũng có thể là một chàng chăn cừu, thổi sáo. Tiếng sáo ru em vào chập choạng miền vô thức, em sẽ dựa đầu lên đôi vai gầy ấy, nghe sáo du dương, nghe gió len trong mái tóc và nghe trái tim thổn thức một thứ thanh âm em chẳng biết gọi là gì … Và rồi em sẽ biết, ngoài người ấy, em có bao nhiêu chọn lựa để yêu, đời dài lắm và rung động thì muôn miên, sẽ không việc gì để em phải cố chấp biến mình thành Thị Nở của Chí Phèo trong khi em tỉnh táo và thông minh còn đầy.

Nhưng em này, đừng mơ về những quả táo độc hay những tàn bọt biển sẽ tan ra theo dòng nước mát xanh của đai dương. Hãy mơ về nụ hôn của chàng hoàng tử, sớm hay muộn sẽ thức em dậy bằng tình yêu chân thành. Hãy mơ về phút giây em vẫn còn được hát, mơ tháng năm mái tóc em vẫn dài và rực đỏ ngạo nghễ cái sắc chói của cuồng si cuộc đời. Đừng mơ về cái tàn úa của nhành lá hoa cỏ nay mai, hãy mơ về một chiếc tầm xuân kiên cường qua đêm giông bão ấy, một cánh tầm xuân nhân tạo và đáng trân trọng hơn khi chính em tạo ra nó. Thế nên em, hãy là chính em ở phiên bản yêu em và yêu đời nhất, trước khi em đủ dũng cảm để yêu thêm một người không phải bản thân mình.