Mỗi lần nghe ai đọc câu tục ngữ “ trai mồng một gái đêm rằm” lòng tôi lại nhoi nhói buôn buốt, mênh mênh mang mang hoài tưởng đến bạn, một cô gái với khuôn mặt thanh tú như trăng và có một số phận bàng bạc mỏng manh như ánh trăng rớt lại trong chiều thu nhàn nhạt, như ánh trăng lợt lạt đêm đông, như ánh trăng mênh mông hoài niệm tuổi rằm của người đàn bà đã nhạt nhoà nhan sắc.
Nhớ lắm những ngày lí lắc vô tư, ngồ ngộ tuổi thơ khờ dại sự đời, chơi vơi giữa cuộc sống thực tế và xa vời ước mơ tuổi mộng mùa phượng ấy.
Sáng sáng bạn qua tôi hay tôi rủ bạn, chân sáo ríu rít ồn ào đến trường, tíu tít kể cho nhau nghe đủ mọi chuyện trên trời dưới biển, chuyện gần chuyện xa chuyện ta chuyện người, chuyện khóc chuyện cười, chuyện làng chuyện lớp để bước chân dài ra, con đường ngắn lại. Thường là chuyện chưa kể hết mà trường đã trước mặt. Chúng mình đành nuối tiếc dang dở chuyện đang kể, tạm rời xa, hai đứa về hai lớp khác nhau, hẹn tan trường kể tiếp.
Cũng có những ngày trở trời hai đứa giận nhau, vì vô vàn lý do rất con nít, rất vớ vẩn, rất buồn cười mà cả hai cứ thích nâng cao quan điểm, cãi nhau ỏm tỏi lên. Sau đó là từ mặt nhau, khóc và bảo chấm dứt tình bạn, ai đi đường nấy rồi chạy về nhà mách mẹ. Để sáng hôm sau quên hết tất cả, không tôi thì bạn sang rủ người kia đi học, kể tiếp chuyện dang dở hôm qua và bắt đầu một dây chuyền chuyện hôm nay.
Mỗi lần nghĩ đến, tôi chỉ mong tất cả nhân gian đều là con nít, giận nhau không lâu, chẳng cần nói câu xin lỗi mà thực lòng tha thứ, bao dung, không nhớ gì đến những nỗi đau người khác đã gây ra cho mình nữa. Như vậy, trái đất sẽ quanh năm vang tiếng cười giòn, niềm vui rợp bóng, yêu thương mở rộng, người với người thân thiết kết nối ấm áp, dịu dàng vòng tay và tất nhiên, chiến tranh cũng như tội ác sẽ không có trong từ điển của thế giới. Nó chỉ là khái niệm mơ hồ ngoài vũ trụ. Như một vì sao xa lắc ngoài dải ngân hà, biết tên mà không chạm vào được.
Tiếc rằng điều ước này rất phi thực tế, rất viễn vông, mông lung vời vợi khôn cùng. Bởi chẳng ai giữ mãi được tâm hồn trong veo, tâm hồn thánh thiện của các bậc thần tiên, của Phật, của Chúa cả. Vì chúng ta đều là con người, đều lớn lên, đều bon chen để sinh tồn, đều có lòng tham, không biết dừng sự thoả mãn của mình lại, cứ để cho phần con chế ngự phần người.
Những đêm có trăng, những đêm khuyết trăng, những tối không trăng, những chiều hao mờ tỏ mảnh trăng lạc ngày, lòng tôi thường tê tái dại đau khi nhớ đến bạn, người bạn vô cùng thân thiết, vô cùng dễ thương và vô cùng bạc phận của tôi. Hưởng dương mười tám tuổi, bạn đến thế giới này vào một đêm trăng và kết thúc chuyến du lịch trần gian trong một vụ tai nạn giao thông, khi vừa thi đại học xong cũng vào một đêm trăng bàng bạc, mây lang thang man mác nỗi buồn.
Đêm ấy trăng trong tôi không còn là trăng nữa. Ánh trăng là những sợi buồn, mặt trăng là một khối cô đơn chứa đầy những câu chuyện dang dở, đặc quánh nỗi lẻ loi. Từ khi bạn bỏ tôi đi, rằm không vui, đèn ông sao ánh sáng leo lét, đèn cá chép chập chờn ánh nến, đèn kéo quân xoay những vòng buồn, lối ngõ nhà bạn lắm đá nhọn, lắm gai xước tim tôi, nghẹn ngào con đường kỷ niệm, xa ngái con đường đến trường, mênh mông vô cùng cánh đồng quê , lẻ loi cả những bông xuyến chi mình vẫn hái chơi đồ hàng. Bạn có biết điều ấy không?
Cuộc sống cơm áo gạo tiền cướp đi tôi của bạn, giật hết thời gian chặn lối về quê, quay tôi chóng mặt với đêm ngày. Mặc dù lòng tôi vẫn vỡ như vầng trăng hao khuyết, vẫn đong đầy thương nhớ như khuôn trăng khuya rằm, vẫn sáng ngời ánh trăng cổ tích mang đầy dư âm những sợi trăng kỷ niệm bọn mình, mà quá lâu rồi tôi không thăm bạn, bao năm qua chỉ giữ bạn trong lòng mà không nén nhang thành kính bày tỏ. Một phần vì tôi không phải người câu nệ lễ tiết. Rất nhiều người nghi lễ miễn chê mà lòng tê cảm xúc, vô hồn hành động, họ làm vì người sống, vì nghĩa vụ hay vì những lợi ích bản thân sẽ nhận được chứ tâm không dành cho người đã khuất. Tôi tin bạn hiểu tôi, tôi tin bạn cũng nhớ mình, tôi nghĩ bạn là cơn gió mát lành vẫn song hành cùng tôi theo tháng năm, trên đường đến trường và trong vòng xoáy bất tận của cuộc sống. Tôi vẫn giữ hình ảnh bạn trong tâm trí mình, đem bạn vào những giấc mơ, vẽ hình bạn dán vào ánh rằm, nhuộm màu trăng xưa vào vầng trăng khuya đêm của riêng mình.
Mỗi khi nhớ về bạn, lòng tôi như
ruộng ngày nắng hạn. Tôi nứt nẻ yêu thương, tôi mơ mưa ngày cũ, tôi rũ rượi những đêm rằm, trăn trở tháng năm vì một điều chưa nói.
Tôi buồn vì mình chưa trao hết cho bạn những tràng cười ngô rang, tôi mang nặng suốt đời vì câu nói yêu thương chưa thốt. Bạn giã từ đột ngột tôi nhận ra mình chưa phải là người bạn tốt. Vì tôi không kịp nói với bạn rằng bạn là nụ cười của tôi!
Vì vậy tôi dặn mình thôi giấu cảm xúc vào cô đơn. Tôi biết trân quý hơn những ngày mình được sống. Tôi mở lòng đón những người bạn mới, nói những lời yêu thương trước khi quá muộn, nâng niu những niềm vui nhỏ trong đời. Và tôi tin trong ánh rạng ngời của trăng rằm có nụ cười của bạn, thân yêu ơi!