Tôi lớn lên với những đàn vịt của mẹ, con vịt nhỏ xíu trong đôi bàn tay nhỏ xíu, bộ lông vàng mượt, óng ả như màu của những bông lúa.

Tôi lớn lên với những vườn ngô trước sân nhà, vườn ngô cao cao, lấp dáng đi của mẹ, lấp cái chui lủi trốn tìm của những đứa con, lấp đi cả bóng con Mun, con Mực cũng theo con tíu tít chạy trốn.

Tôi lớn lên với nhánh lúa trước ngõ nhà bà, chiều về đồng nội lộng gió, kéo cao những cánh diều giấy- cánh diều từ trang báo, giấy nháp, cánh diều mà mấy đôi bàn tay trẻ con vụng về chắp ghép bằng những băng keo, cuộn chỉ hay những hạt cơm tròn… Cánh diều vi vu, bay hết cả tuổi thơ của lũ mục đồng ồn ã chăn trâu.

Tôi lớn lên với tiếng rao của những hàng kem đá, que kem trắng buốt chỉ độc vị ngọt và lạnh tê những chiếc răng vẫn chưa kịp chắc.

Tôi lớn lên với dáng con sông dài mãi, dài mãi cho tới khi tôi lên những tuổi mười tám, mười chín, đôi mươi. Con sông mẹ về gột rửa những nắm bùn trên bó mạ non hay đôi chân, bàn tay chai sờn.

Hình ảnh Con Gái ôm Mẹ Biết ơn Mẹ , Ngày Của Mẹ, Phụ Nữ Trung Niên Và Cha Mẹ Và Trẻ Em, Khi Tôi Lớn Lên miễn phí tải tập tin

Tôi lớn lên với dáng cha tôi bên bãi xi măng, gò má gầy lấm lem cát vữa, lặng thầm dát hạnh phúc và tiếng cười lên cuộc đời những đứa con thơ.

Tôi lớn lên cùng những mưa nắng rông dài của tỉnh lẻ. Xóm nhỏ rong chơi, đầu trần chạy nắng, có lũ trẻ con đuổi mãi sau những chiếc xe bán ổ bánh mì, bán chiếc bánh bao.

Tôi lớn lên bên cây đa trước ngõ và câu chuyện tâm linh rủ rỉ để dặn lòng mấy đứa nhóc tì bớt chạy buổi tối, để nhắc đêm khuya đừng ra đường vì nỗi sợ vô hình hay lại chính là âu ô của bậc sinh thành nhắc con biết cẩn trọng những rắn, những rết hay những khoảng tối đen.

Tôi lớn lên với lũ trẻ con gần nhà, đứa nào đứa nấy nghịch ngợm và lắm trò, đứa nào đứa nấy lúc cười thì to, lúc khóc cũng chẳng nhỏ.

Tôi lớn lên với những ngày miền quê tắt sáng, không ánh đèn đường, không điện máy phát. Hạnh phúc là khi mất điện trở thành cái cớ rất xịn để trốn bài tập làm văn, mấy phép tính toán.

Tôi lớn lên với quê hương những mùa nước lũ. Nước cuốn mạ non, nước dầm thửa đất, nước nhuộm đẫm mồ hôi, công sức, cái lưng còng của ông và bà mấy hôm lận đận.

Tôi lớn lên với câu ví giặm giữa những đêm trăng. Tiếng nước xối xả của người tắm khuya không ngủ vì nóng. Tiếng hát gọi bạn, gọi mẹ, gọi con, gọi chồng…gọi những yêu thương.

Tôi lớn lên cùng cô chị tôi hơn tôi hai mùa nước lũ, cô chị gầy nhom, già dặn, trải đời. Cô chị cằn nhằn và mau nước mắt.
Tôi lớn lên cùng những con cún và bao thế hệ nhà cún từ bộ lông trắng, lông đen đến lông vàng, lông xám. Những chú cún lần lượt rời đi và đến nay cạnh tôi vẫn nguyên một cô cún đen mướt bộ lông, rất hiền và chẳng ham cắn dép như bầy cún con trước đó.

Tôi lớn lên cùng những trang vở từ ba ô ly đến bốn ô ly, từ chiếc bút chì mẹ dùng dao vót đến chiếc bút chì con tự tay thay.

Tôi lớn lên với những con điểm từ thấp đến cao.

Tôi lớn lên với những đôi dép cỡ mười đến cỡ hai mươi rồi là ba mươi…

Tôi lớn lên với những mái đầu hình chiếc nồi đất đến mái tóc dài đã bao lần cắt bỏ.

Tôi lớn lên với hàm răng sữa đến những chiếc răng săn chắc của tuổi trưởng thành.

Và một điều hạnh phúc bao nhiêu rằng tôi lớn lên nơi yêu thương ngập tràn như nước non mùa bão. Tình yêu không lớn và chẳng cao sang- những yêu thương chân chất và bình thường như cách mẹ tôi, bố tôi hay ông bà tôi vẫn thương yêu từng hòn đất tròn, từng gánh mạ non.

Tôi lớn lên từ miền đất của những con người bình thường nhưng trái tim lại là phi thường.