Có đất nơi đâu bị đào lên lấp lại nhiều như Sài Gòn, cả thân hình lõm lồi bao nhiêu vết xước, có nơi đâu phố thị cứ ồn ào, chen chúc, đến nỗi trở thành nơi ô nhiễm nhất hành tinh.

Không phải ngẫu nhiên mà người dân tứ xứ đổ về chốn này với những giấc mơ riêng của họ, bởi lẽ đất Sài thành chưa bao giờ khinh ai. Ở thành phố này, người ta không phân biệt hay đánh giá nhau qua tờ khai lý lịch, chính vì lẽ đó nên Sài Gòn nhận hết, và vì nhận hết nên Sài Gòn trở nên chật chội với lối nghĩ “ăn thì nhiều chứ ở bao nhiêu”. Để rồi giữa lòng Sài Gòn là bao nhiêu số phận, bao nhiêu mộng ước, một Sài Gòn được cho là hối hả, nhiễu nhương nhưng sự thiện lương vẫn hoài trù phú.

Có một sự thật là không phải ai cũng yêu quý Sài Gòn. Bầu trời nơi này bị cắt vụn ra bởi những tòa nhà cao tầng khô khốc, những con đường ngày một đông đúc, những dòng kênh nghẹn đầy rác rưởi, những ngọn gió mang đầy khói bụi và buổi ban mai inh ỏi tiếng còi xe. Vốn dĩ Sài Gòn đã không đẹp từ trước khi họ tới, và vì rộng lòng với họ mà Sài Gòn mất thêm chút vẻ đẹp tươi trong còn lại của mình. Có đất nơi đâu bị đào lên lấp lại nhiều như Sài Gòn, cả thân hình lõm lồi bao nhiêu vết xước, có nơi đâu phố thị cứ ồn ào, chen chúc, đến nỗi trở thành nơi ô nhiễm nhất hành tinh. Ấy thế mà người ta chỉ biết trách những cơn mưa bất chợt, dâng thứ nước đen ngòm mỗi bận chiều hôm sau cả ngày mệt nhoài với cuộc sống. Họ đổ lỗi cho cát bụi đô thành gây nên nhiều bệnh tật, hờn cái ráo hoảnh giữa bộn bề phố xá khiến lòng người cạn cùng vô tâm. Với họ, từ miệt xa nào đó trên dải đất hình chữ S này, chưa một ngày xem Sài Gòn là nhà, chỉ là căn trọ tạm bợ để che nắng che mưa cho kẻ tha phương một lòng nhớ thương về quê cũ.

Hình ảnh đường phố Sài Gòn, Hà Nội đẹp | VFO.VN

Sài Gòn biết mình chẳng thể thay thế được miền quê trong trẻo của bất kỳ ai nên chấp nhận làm sân ga, bến tàu, hân hoan đón người xa xứ. Trên đất này, người lớn tuổi gặp bất kỳ người trẻ nào cũng gọi “con”, xưng “dì” hay “ngoại”, gọi nhau như người thân trong gia đình, sự chân tình khiến chốn này chẳng có người lạ, chỉ có người quen, chẳng thể ghét, chỉ có thương, người thương người vì nhau mà sống. Một Sài Gòn nhanh nhảu đỡ lấy người té xe mà xức dầu, phủi đất, thân thiện mến khách với nụ cười trên môi các chị bán hàng rong hay chú xe ôm nhiệt tình chỉ đường giữa trời nắng đổ. Từ đường Phan Đình Phùng để ra Trường Sa, ngỏ hẻm 96 dẫu chỉ vài chục mét, nơi này có đến 6 dịch vụ miễn phí dành cho người nghèo và người khuyết tật: nước uống, bơm vá xe, xe ôm, tủ thuốc, cơm chay và mai táng. Những người làm chuyện thiện lương ấy cũng là những người nghèo, đến từ mọi miền quê để rồi gặp nhau và cùng làm nên phép màu cổ tích. Hẻm được gọi với cái tên là hẻm Ông Tiên vì có những bà tiên, ông bụt thực sự giữa đời thường, niềm ủi an bé nhỏ dành cho những ai kém may mắn giữa Sài Gòn rộng lớn. Đâu đó trong lòng thành phố phồn hoa, nơi dòng người ngày ngày vẫn vội vã là một Sài Gòn vẫn luôn lấp lánh với những điều bình dị nhất về tình người.

Nhiều người cho rằng Sài Gòn sống vội nhưng không phải lúc nào cũng thế. Có thể Sài Gòn chỉ vội với công việc, còn sự bao dung của Sài Gòn lại chậm rãi, ân cần. Những ngày thi đại học, Sài Gòn hào hiệp với hàng trăm nhà trọ giá rẻ cho thí sinh từ các tỉnh về trú ngụ, các quán cơm, xe bánh mì sẵn sàng không lấy tiền bữa ăn của phụ huynh hay cô cậu học trò nghèo. Và hàng ngàn bình nước miễn phí ven đường trong những ngày nắng nóng, những bữa cơm “Thạch Sanh” trong bệnh viện ngày một nhiều, các bạn trẻ thay nhau gom góp tặng bà con khẩu trang đắt như vàng những ngày dịch bệnh. Ai trót thương Sài Gòn sẽ thương luôn những “xấu xí” mà Sài Gòn cất giữ, thương góc phố có hàng lá me xanh, mùa chò nâu xoay tít rơi đầy, thương mảnh đất đã chỉ dạy cho bao người cách sống, cách làm, cách đi tìm hạnh phúc. Sài Gòn có thể rộng rãi như đại lộ, đón nhận và dung nạp mọi điều, nhưng Sài Gòn cũng đủ sâu như lòng hẻm nhỏ, giữ lại những gì không được phép mất đi. Người ta đến Sài Gòn buổi tay trắng cơ hàn, tìm cho riêng mình giấc mộng đẹp nhưng hễ có dịp, người ta không tiếc lời chê bai những gì “xấu xí” của mảnh đất này. Nào có hề chi, Sài Gòn xưa nay chỉ biết mở lòng ôm ấp, che bầy con tứ xứ nương nhờ.