Thương gửi nàng, Thúy Vân!

Hẳn là nàng sẽ ngạc nhiên lắm khi một kẻ mà nàng đêm ngày gối ấp tay kề nay lại ngồi đây, mượn tới mực đen, sáng đèn để viết thư cho riêng nàng. Nhưng mong nàng thứ lỗi vì có những thứ mà kẻ hèn mọn như ta không đủ dũng khí nói ra bằng lời và chỉ có thể kể với nàng ở đây thôi, những ý niệm mà tự thật lòng đang vương tràn trong tâm trí của ta.

Ta đã tiếc rằng cuộc đời không có hai chữ “nếu như” để con người có thể đổi thay những điều không muốn và sống tốt hơn, để nếu có ta cũng sẽ ước mong cho riêng mình một vài điều nho nhỏ. Ta sẽ ước được gặp nàng vào mùa lá vàng rơi, chỉ mỗi mình nàng thôi, khi cánh đỗ quyên loang đỏ một vạt dài trên đồng nội, ta có dịp hái nhánh tử đằng tim tím cài lên mái tóc đen dài, huyền diệu đầy xao xuyến của nàng rồi mình cùng nhau cưỡi ngựa qua từng cánh đồng hoang- nơi sắc xanh của xuyến chi bát ngát chen lên hai bờ tiền sử ngập màu cỏ úa. Hay ta ước sẽ gặp nàng khi trời chuyển nắng sang hạ, ta rong ruổi những đêm trời ngả tối, gói ánh trăng bàng bạc và thắt vào ngang lưng con đom đóm, để trên đôi bàn tay ta chút sáng nhẹ nhàng soi tỏ đôi má bầu bĩnh, đáng yêu khi nàng đương thì tuổi xuân. Nếu không được vậy, hãy để ta gặp lại nàng vào những ngày thiếu nắng, khi trời hanh hao cái lạnh đông tràn tới, cũng được phải không? Vì khi ấy ta sẽ say trong đôi mắt ấm áp và hàng mi nàng cong vút. Đông ấy sẽ bớt lạnh nhường nào và trái tim ta lỡ nhịp trước ánh mắt mơ màng nàng trông theo bóng con nai ngơ ngác kiếm ăn nơi bìa rừng. Cái lạnh sẽ không thể khiến cho tiếng cười của nàng vơi đi một chút lánh lót, hồn nhiên và siết lấy bàn tay ta, mình cùng nhau đón tuyết rơi đầu mùa. Giấc mơ ta là thế nhưng hiện thực ta có là khác, cuộc đời đẩy đưa cho ta gặp nàng trong tiết thanh minh với một đàn én nhỏ thoi đưa, với cành lê hoa mướt trắng, với một đồng thanh thảo miên man tít tắp dợn dợn như sóng xô bờ và trái tim ta rung động, thổn thức trước một người con gái, lại không phải nàng.

Ta nghĩ như thế xin nàng đừng trách cứ, vì nỗi ước muốn muộn màng ta đang giữ đã chẳng thể cứu vãn được điều gì khác hơn, tổn thương thì vẫn là tổn thương, chỉ duy một điều ta thấu tận. Là tình ta trao đi không phải chỉ vì vẻ ngoài duyên dáng yêu kiều, bởi rõ ràng nàng dịu dàng và tuyệt trần chẳng hơn kém người thiếu nữ ấy là bao. Chỉ có điều rằng, tình yêu, phút xao động bất chợt đầu tiên là những cái mà đến chính bản thân ta cũng chẳng thể lý giải được…

Top 10 Bài văn phân tích nhân vật Thúy Kiều trong đoạn trích "Chị em Thúy Kiều" của Nguyễn Du - Toplist.vn

Tình yêu một thời Kiều tha thiết gửi lại nơi nàng, đẹp đẽ bao nhiêu thì bi thương bấy nhiêu, âu có lẽ Kiều quên mất rằng dây tơ đàn một khi đã đứt thì dù cố nối lại bao nhiêu cũng không tìm được nữa những thanh âm trong trẻo như lần đầu, như chiếc áo sờn vai mà người ta cứ cố chắp vá thêm vài mảnh nhỏ thì nó vẫn chỉ là một chiếc áo không còn vẹn nguyên. Và điều khác nữa, liệu ta có thật xứng đáng với tình yêu lớn lao ấy của Kiều? Thực chất bản thân ta cũng chỉ là kẻ thư sinh kém cỏi, bất tài, ngoài việc ngồi đây âu lo, nhung nhớ và rong ruổi tìm bóng Kiều rơi lại trên những cung đường lặng vắng một thuở ta qua, thì ta có làm được điều gì hơn thế đâu. Cũng đôi lần, hai chữ “quân tử” có phải dành cho ta? Khi chính ta tự hoá mình thành kẻ ích kỷ xấu xa vô cùng. Ta đã từng ước một mai tỉnh dậy nàng không ở đây nữa, ta đã ước nàng một lần khăn gói rời đi, rời khỏi vòng tay ta và ta sẽ vui nhường nào khi không còn thấy bóng nàng lập lờ trong mối duyên tơ vô hình ấy. Và khi nàng lựa chọn ra đi, ta tin nàng sẽ hạnh phúc cũng như sẽ đấu tranh để được hạnh phúc vì rằng cái vẻ ngoài nhỏ bé, mong manh ấy không thể giấu đi sự cứng cỏi, bản lĩnh bên trong nàng.

Sau mọi điều, ta sẽ vui vì nàng đã nhận ra- khao khát được yêu thương, mong mỏi kiếm tìm niềm vui chân chính khi nàng được yêu bởi một người nào khác. Và nếu có cái ngày nàng đi mất ấy thì thật tâm một phần nào đó trong ta sẽ nhẹ vơi hơn, ta sẽ bớt đi một chút cảm giác tội lỗi, gánh nặng vì nỗi sợ hãi tình yêu của ta và Kiều sẽ bóp nát một đời hoa mới nở là nàng. Ta sợ rồi ta cũng sẽ biến thành những kẻ tiểu nhân đã dùng Kiều để mua để bán, ở một góc độ nào đó, cũng là giết chết một linh hồn, làm thui chột một tâm hồn. Như thế thì chẳng khác nào ta tự tay trói lấy nàng như giam cầm một chú chim khao khát mây xanh, bắt chú chim nhỏ ấy phải lầm lũi ôm mình trong cũi sắt lạnh và làm héo mòn đi một nụ hồng mới chớm. Tiếng hót đó dẫu có lảnh lót trong lồng son, bông hoa hồng dẫu có rực rỡ trong chậu ngọc, thì mãi mãi nơi đó cũng chỉ là  một chốn giam cầm.

Thế nhưng, nàng lại chưa một lần rời đi, ta vừa vui, vừa buồn, cũng phải thôi, ừ rằng nàng không phải một người thất hứa, âu cũng vì đã trọn lời thề với người tỉ muội nàng thương hết mực và ta còn biết nữa, nàng cũng là đứa con hiếu thảo không kém Kiều. Kiều đi rồi, ngày về có hay không, lầm lỡ ra sao thì cuộc đời nàng ấy cũng do nàng ấy đã tự quyền quyết lấy, đau khổ thế nào hôm nay Kiều chịu nhưng mai này có may mắn được trở về thì vẫn sẽ tiếp tục là một kiếp đời tự do. Nhưng nàng thì khác, kết duyên với ta rồi thì trọn kiếp này mãi mãi nàng không thể kề cạnh một người nào nữa. Hy sinh lớn lao như thế mà thiên hạ nhìn vào lại thấy nàng là đứa con vô dụng, chưa lớn, ngốc nghếch với đời. Người ta đâu biết muộn phiền nàng đã nuốt ngược vào trong theo dòng lệ chực trào, đau thương để đấy trong một góc lòng, bông hồng dù có chớm nở thì vẫn đầy gai nhọn, thiếu nữ giữa đời ở tuổi của nàng không phải ai cũng đủ chịu đựng và can trường đến thế. Yêu thương một đời nàng đã không được lựa chọn và đau lòng hơn nữa là đến chính ta cũng không thể cho nàng thứ tình yêu chân tâm mà nhân gian muôn kiếp kiếm tìm. Ta thương Kiều nhưng cũng vì thế mà thương cho nàng, thương cho cả chính bản thân ta.

Biết không Vân, trong đôi mắt của ta, nàng đẹp lắm, đẹp từ ánh mắt hồn nhiên đến nụ cười gượng buồn, đẹp từ tâm hồn dịu dàng đến trái tim gan góc và chỉ cần thế thôi cũng đã đủ để đẹp hơn tất thảy mọi giai nhân mà ta đã chạm mặt giữa nhân gian. Và đáng lý ra một người như nàng phải xứng đáng với những điều lớn lao hơn chứ không phải những gì nàng có bây giờ, rằng nàng đáng được tự do và hạnh phúc ở một vị trí khác, trong lòng một người khác chứ không phải ở đây – trọn kiếp thê nương với một người nàng chưa một lần rung dộng. Đành rằng ta cũng có tình cảm với nàng, nhưng là tình cảm của một người huynh trưởng yêu thương tiểu muội muội nhỏ bé của mình. Và điều đó cũng quá đỗi mong manh để có thể đem cho nàng tiếng cười, niềm vui hay một kiếp an nhiên thực sự. Từ tận đáy lòng, ta thấy mình là kẻ mang tội nhiều hơn là một quân tử chính nhân, ta đã không thể bảo vệ được Kiều, bảo vệ người con gái ta yêu nhất và tự tâm ta biết rằng bản thân sẽ phải nỗ lực nhiều hơn để có thể bảo vệ nàng, để nàng không bị tổn thương. Nhưng phận mình quá kém, ta chỉ biết mong thôi, trái tim nàng mai này không vụn vỡ vì lầm lỡ kề bên một người không biết thương nàng. Ta không hối tiếc vì đã lỡ xao động trước Kiều, điều ta nuối tiếc chính là gặp Kiều ở khoảnh khắc mà chúng ta không thể trọn vẹn bên nhau. Tình yêu ấy không sai và cả ba chúng ta đều không phải là những kẻ có lỗi, duyên tình ta có đấy nhưng không thêm nợ thì yêu thương cho đi chỉ mãi lửng lơ trên dưới chữ ”bạn” vậy thôi.

Yêu là câu chuyện của muôn kiếp, muôn đời chứ không riêng gì chuyện mỗi chúng ta, có người yêu sẽ được hạnh phúc, cũng có kẻ yêu rồi sẽ phải khổ đau nhưng ta vẫn tin mọi đau đớn sẽ qua và một mai nào đó tự khắc chúng ta sẽ trân trọng những điều ấy và sống hạnh phúc cho chính hiện tại của mỗi người.

Nghĩ suy này ta gửi lại giữa những dòng mực tối màu, chỉ có thể an ủi nàng thôi, bằng ngần ấy câu từ nhưng nó lớn lao và nhiều hơn những điều ai ai cũng dễ dàng nhìn thấy. Ta không dám nói trước chữ “yêu” hay trao cho nàng một lời thề câu hứa xa xôi, vì thực tâm nó làm con người ta mệt mỏi và đau khổ hơn bất cứ buồn sầu, roi vọt nào. Nên, chỉ viết ở đây mong ước nàng hạnh phúc, dù là bây giờ, dù là mai sau, dù bên cạnh ta hay bên cạnh một người nào đó khác ta, nghe nàng!

Kim Trọng.