Mình – một đứa 21 tuổi đang ấp ủ thật nhiều ước mơ và hoài bão, nhưng rồi dịch ập tới, làm tất cả mọi thứ trì trệ, mất mát, đau thương!

Mình hay nghĩ, trong tất cả mọi việc đều có 2 mặt, nhưng con người ta lại thích chăm chăm nhìn về mặt tiêu cực để chán nản thay vì nhìn sự việc bằng chiều hướng tích cực để vui vẻ, kì hén!

Và mình nghĩ, con người ta sẽ thực sự hạnh phúc khi có được bao nhiêu tiền? Bao nhiêu sẽ là đủ? Và liệu khi có được số tiền đó, con người ta có thực sự hạnh phúc và thỏa lòng không khi ai ai cũng sống trong tâm thế “Mình muốn có hơn như thế nữa!”

Dịch tới, làm cho biết bao người khốn đốn, biết bao doanh nghiệp phải đóng cửa, trả mặt bằng, khó khăn đủ điều, nhưng bạn có biết không? Xung quanh chúng ta vẫn đang tồn tại một thứ, gọi là “Tình đồng bào” và “Tình người”!
Chật vật là thế, nhưng đâu đó lại có những thứ truyền tải năng lượng tích cực đi khắp nơi, 1 đoạn clip nhỏ từ vị trí các tình nguyện viên mặc đồ bảo hộ đứng nhảy múa, đùa giỡn với nhau sau nhiều giờ đồng hồ làm việc cực nhọc, hay là 1 bài báo về sự lạc quan của chú đạp xích lô với câu nói “Chú không cần tiền, chú còn sức khỏe và có thể lao động, chỉ mong có chỗ nào cho chú lao động để đổi giấc ngủ yên và cái bụng no qua ngày được rồi!”

Vé máy bay từ Đà Lạt đi Sài Gòn giá rẻ - Traveloka.com

Vài tuần trước, trên các mặt báo là tin tức về các chuyến xe tiếp trợ thực phẩm từ bà con miền Trung gửi cho người dân ở Sài Gòn, hình ảnh các xe tải treo băng rôn “Hướng về Thành phố Hồ Chí Mình” đang chạy dọc trên tuyến đường hình chữ S thân yêu làm mình vừa cười vừa ứa nước mắt. Sao người Việt Nam tình cảm và dễ mến tới như vậy?

“Ê, nhà có hành lá hông, cho tui xin miếng để nêm canh đi!” – đây là những câu nói quen thuộc ở xóm mình hiện tại, là câu chuyện của miếng rau, miếng hành ngò, miếng gạo,…được san sẻ với nhau khắp cả xóm. Một hành động tuy là rất nhỏ nhưng mà mình chưa từng được chứng kiến trước khi có sự hiện diện của Covid trên cõi đời.

Là những khi xe tải của các mạnh thường quân đậu trước hẻm, để tiếp trợ cho bà con, và rồi, ai đó trong hẻm thấy liền tức tốc vừa chạy vừa la to để thông báo “Ra nhận đồ tiếp trợ nè bà con ơi!”, những lúc này mình mới thấy người Sài Gòn dễ thương ghê!

Mình có một người bạn không may bị dính Covid, bạn phải đi cách ly tập trung ở quận 2, khi về bạn liền đăng một bài về khu cách ly, nào là: nhân viên y tế tận tình chăm sóc, thức ăn hàng ngày thì ngon cực, khi về còn được cho thuốc và bánh kẹo nữa,… Làm biết bao nhiêu người nhận ra: Ồ thì ra là tại mình suy nghĩ tiêu cực về chỗ cách ly tập trung quá! Cảm ơn bạn về bài viết đó, vì nó đã giúp cho những người khác gật gù đồng ý với sự nhiệt tình của các y bác sĩ tại đó!
Nơi cách ly tập trung chắc chắn sẽ không sạch sẽ như ngôi nhà thân yêu của mình, và mình nghĩ bản thân mỗi người nên học cách chấp nhận, thích nghi với hoàn cảnh. Vì suy đi nghĩ lại thì chúng ta nếu đi cách ly tập trung thì cũng ở đó tầm 14 ngày, còn những tình nguyện viên, những y bác sĩ đã phải túc trực ở đó 24/24, và không biết bao nhiêu ngày rồi họ chưa được về nhà với những bữa cơm gia đình.

Hãy thay những lời chê bai, oán than bằng cách thông cảm một tí, yêu thương một tí, mình tin những điều này sẽ giúp chúng ta cảm thấy mọi thứ không quá khắc nghiệt như chúng ta thường nghĩ.

Vậy đó, xung quanh chúng ta có vô vàn điều có thể giúp chúng ta vui vẻ, tích cực trong mùa dịch mà, hà cớ gì cứ phải chọn cảm xúc buồn rầu để sống qua ngày vậy kìa?

Và cuối cùng, mình chọn thỏa lòng và biết ơn với tất cả mọi thứ xung quanh, mình sẽ tận dụng thời gian trong mùa dịch này để “Sống thật chậm, chia sẻ thật nhiều và thu về niềm vui”! Còn bạn?

Sài Gòn của mình bệnh rồi, mau khỏe lại Sài Gòn nghen!