Em!

Chạm cái ngưỡng phơi phới của thanh xuân, xúc cảm em thế nào? Vài hôm nữa mới đúng sinh nhật nhưng gửi em trước đôi dòng vì tôi biết chắc, rằng em lúc đó với tôi lúc này sẽ trăn trở những điều khác nhau. Thôi thì nhân lúc mình còn giữ cho nhau những tiếng lòng chung, viết ra đây dăm ba lời cho thỏa cái âu lo xa xăm về ngày sau em nhỉ!

Thương em… bắt đầu từ cánh nôi cót két của mẹ, tuổi thơ em chập chững khởi đi theo cánh cò lả bay trong câu dân ca bà hát. Cả một năm xuân hạ thu rực rỡ bao nhiêu, em lại chọn đúng những ngày đông chưa tàn hẳn để rồi trên cánh tay cha, ngân nga tiếng khóc vỡ lòng. Là khoảnh khắc mà quả na vẫn chưa mở mắt, là khi heo may vẫn lẽo đẽo bám chân cha về nhà, là từng tích tắc chảy trôi theo gió lạnh xôn xao, tiếng cái rét cắt vào tâm can những hàng dài vết xước và mờ sương hơi khói vẫn rơi tha thiết trên những giàn thiên lý đơm hoa. Hẳn em nhớ lắm, cái lạnh đã se sắt trên đôi má em tròn xoe thuở ấy, cái lạnh đã ướp mặn tiềm thức tuổi thơ em một thời xưa xa vắng, cái lạnh triền miên dai dẳng ôm hoài, ôm da diết trên khắp ngõ mòn xóm nhỏ em qua. Phải chăng là để thử em, đứa con gái với cái bản tính ương ngạnh đến cứng đầu?

Và từ khoảng sân bé tí thóc vàng hai nắng ấy; em hồn nhiên lớn lên với ruộng lúa, bờ khoai mẹ trồng; em lớn cùng đàn gà, con mèo, con cún mỗi ngày bà chăm; lớn với bầy trâu da đen bóng quấn quýt bên chân ông ra đồng; lớn trong cả nỗi nhọc nhằn của những năm tháng quê nghèo đất đỏ. Tuổi nhỏ em thoắt cái như bóng câu vừa vụt mất; mái tóc mẹ thì mờ bạc, mái đầu em lại ngời xanh. Và ngay khoảnh khắc em mường tượng thấy điều đó trong trí óc non nớt của tuổi chưa trưởng thành thì em với mẹ, em với cha, em với cả ông bà đã như những đường thẳng đang dần cắt nhau theo hai hướng không trùng. Trên trục số cuộc đời hóa như một chiếc đồ thị nghịch biến đến vô cùng, một biến càng tăng thì biến kia càng giảm, một em càng lớn thì một bóng hình sẽ càng cứ thế mà còng đi mỗi ngày.

Thiếu nữ 18 tuổi khoe dáng nuột nà với váy cưới

Biết không em, xa lắm rồi những ngày em bỡ ngỡ nơi hiên nhà, rời chiếc bập bênh đong nắng đong mưa, rời vòng ngựa gỗ xoay tròn theo nỗi nhớ, tạm biệt búp bê với những trang cổ tích còn dang dở đầu môi, tạm biệt cái ưu tư vương trên tiếng cười mùa khoai xanh lá, mùa ngô đồng trổ bông để khuất lấp mình giữa những ngã tư ắp người lại qua. Như cánh diều giấy buông rời dây nối, tuổi trẻ em bắt đầu từ những hàng gạch đỏ dát nắng giữa sân trường.

Thương em… sắp trọn rồi mười hai năm em chong đèn tới lớp, từ cái thời em măng non nơi cửa lớp, lơ đễnh, đeo đuổi theo những mệt nhoài rong chơi cho đến hôm nay từng nhịp thời gian em miệt mài với đèn khuya, trăng tỏ. Những ngày em dần lớn là những ngày tôi thương em hơn, bởi đằng sau tiếng cười em có là những tháng năm nỗ lực không ngừng, vì đằng sau hạnh phúc em giữ là mồ hôi nước mắt đâu chỉ của riêng em. Có đủ cả buồn đau, thương tổn nhưng cũng chẳng bao giờ thiếu niềm vui và hân hoan thì lúc nào cũng chực trào. Và em ơi, tất thảy mọi điều xa rồi ấy đã nuôi lớn em của tuổi mười tám lúc này, là mọi vui buồn đã se thắt, nhen nhóm trong xúc cảm và trái tim em. Giờ tôi ngồi đây, ngắm thấy chính em trong đôi mắt đã ngấm say vị mặn của một nửa thanh xuân, tôi mong muốn điều gì nhiều hơn ngoài việc thấy em trưởng thành, khôn lớn, để mọi nỗ lực, mọi hy vọng trao em không hóa thành công cốc, tro tàn.
Tương lai về sau thế nào tôi không biết nữa, chỉ có vài điều muốn nhắc nhỏ riêng em, đôi lúc hãy hạ xuống một phần hai cá tính, cái tôi của mình để có thể dung hoà với cái ta chung của tất cả mọi người, với những người em yêu và trân quý nhất. Mong em sẽ bớt đi một chút ám ảnh về sự hoàn hảo, trọn vẹn vì em không phải kẻ hoàn hảo nhất, vì không ai có thể thành người hoàn hảo, hãy học cách yêu thương cả những khuyết điểm của người khác và tìm một ai đó yêu em, yêu được chính cả những điều không đáng yêu của em.

Một năm tuần hoàn chỉ duy nhất một mùa đông cắt da lạnh thịt; một mùa đông em trọn thấu nguyên trong xúc cảm miên man của một tuổi đời mới, tươi đẹp có đấy nhưng tôi nhìn tương lai ấy cũng chẳng thiếu những âu lo. Rồi ngày sau em rời tôi để bắt chuyến tàu dừng chân nơi nào, liệu sẽ hạnh phúc hay nắng gió ép em lụi tàn? Nói với em thế vì rằng những đánh đổi, nỗ lực hiến dâng không phải lúc nào cũng hoá thành quả ngọt em hái, vì em sống đâu chỉ cho riêng em, vì sau lưng em vẫn nhiều lắm những tâm hồn mỏi mòn trông về một đứa con công thành hạnh phúc.

Đôi vai tuổi em sẽ không còn và không được nữa những ngày gánh nắng qua mùa lá rơi, vì em phải gánh nhiều hơn những mông lung, tuyệt vọng, khốn cùng. Thế nên lòng này thiết tha xin em đừng buông mình hoá rặng mây đen theo ngày giông bão, dẫu có tối tăm góc ngõ em tới cũng hãy giữ lấy cho riêng em một mảnh lòng tinh khôi như thuở môi em còn thơm ngát sữa mẹ ấm nồng. Mong cho em sẽ dũng cảm hơn so với tôi lúc này, sẽ sống là mình, sống với những gì mình đam mê khao khát nhất. Và em này hãy mãi nhớ một điều; rằng dẫu một ngày thế giới này có rời bỏ em thì cũng đừng sợ hãi và quay đầu nhìn lại, vì phía sau em vẫn có một chốn yêu thương đợi em tìm về, nơi sẽ chẳng bao giờ ngại ngần đón em khi cuộc đời này quá đỗi đớn đau, nơi lần nữa khơi gợi sự sống và khao khát của em trong dòng huyết mạch phập phồng ấy. Và hơn mọi điều, tôi này vẫn sẽ yêu và trân trọng tất thảy những điều em có, kể cả những vết sẹo, kể cả những đổ vỡ tổn thương, những lầm lỡ sai phạm em mang.

Tuổi cũ này và tôi đây rồi sẽ trở thành hoài niệm, thành người của quá khứ. Chỉ mong rằng em sẽ nhớ đến tôi với những gì rực rỡ nhất, đáng quý nhất của tuổi trẻ em từng qua. Tôi sẽ ở lại đây với trái tim rực cháy một thời em nhớ; bên những dãy bàn gỗ em ngồi; bên cái hành lang dài lắm, thăm thẳm một góc đời em; bên cả xóm nhỏ, mái nhà gạch ngói rêu phong với ước mong em chở trên cánh diều giấy đứt dây thuở nào. Mai này em có tìm về với tôi, xứ Nghệ mùa bằng lăng sẽ hào phóng tặng cho em cả một trời nắng gắt, chỉ có thế thôi, vì điều đẹp đẽ nhất trong tôi là nó và cũng chẳng có gì lớn lao hơn thế nữa để trao cho em. Em vẫn sẽ lần nữa thương tôi chứ, thương cả một vạt gió Lào táp mòn những góc phố nghèo em qua lúc ấy? Nhưng em, dẫu ngày về em không còn thương nữa, tôi vẫn sẽ đợi vì biết rằng, luôn có một mảnh hồn tôi gửi trong em thiết tha đến vô ngần.

Vậy nhé em tôi; sẽ đến tay em sớm thôi; cũng một sáng đông chưa tàn hẳn gió – tình tôi mười bảy, gửi người mười tám; không hẳn lớn nhưng chân thành vừa trọn để đong đầy trong hai tiếng: “Thương em…”

Ngày 01/01/2021