Mùa xuân bẽn lẽn trở về cùng cơn nắng nhẹ buổi sớm mai. Bầu trời khoác màu áo mới, nhã nhặn và tươi vui hơn khi đủ đầy mây xanh, nắng vàng và gió nhẹ. mùa xuân đã về Em mở tung cửa sổ để đón nắng vào nhà. Bất giác, trông thấy ngọn sầu đông rạng rỡ với những chồi non lú nhú tươi xanh. Cây hoa giấy tưởng chừng đã chết bỗng nhiên hồi sinh, đâm chồi trở lại. Mùa xuân khiến mọi thứ muốn bắt đầu sự sống một cách nồng nhiệt nhất.
Em lại buông mình lơ đãng, để ngắm nắng, ngắm bầu trời xuân vẫn còn ngập ngừng nơi ngõ nhỏ. Phía xa xa, nơi chân núi có đoàn tàu ngang qua, những vệt khói bay ra từ một ngôi nhà nào ở đó. Mùa mới trở về ấm cúng và nhẹ nhàng quá đỗi. Gió nhẹ vẫn đủ làm xào xạc đám lá khô rơi vãi từ hôm nào. Chiếc phong linh đi qua bao mùa quanh quẩn lại vang lên những nhịp quen thuộc khi gió trêu đùa. Bao giờ cũng vậy, phong linh sinh ra để gió làm lung lay rồi cất nhạc, cũng như có những người sinh ra cốt yếu là để dành cho nhau. Lại nhận thêm nhiều thiệp cưới trong cùng một ngày.
Cô em gái nói vu vơ, sao mấy chị không ráng đón Tết ở nhà mình, gần Tết mà lấy chồng chi rồi qua nhà người ta ở. Nghe mẹ cười hiền, mùa xuân, mùa chim chóc đua nhau làm tổ thì uyên ương cũng muốn thành đôi, lẽ đời là thế. Mùa xuân trở về với mùi sơn thoảng ra từ nhà ai trong xóm. Nhà nào nhà nấy cập rập sơn sửa, sắm thêm bộ bàn mới, cái tủ mới để phấn khởi đón Tết đang tới gần. Những chậu hoa được chăm sóc kỹ lưỡng để nở đúng dịp, không lỗi hẹn với người trồng. Bất giác, lại nhớ vườn hoa gần xóm trọ cũ mỗi bận xuân về. Em trông thấy chú tỉ mẩn gieo hạt, rồi thắp đèn để ủ ẩm cho cây. Mỗi ngày ngang qua, bắt đầu thấy chồi non cựa mình, nhú những mầm đầu tiên. Những chiếc lá lớn lên và xanh hơn. Và rồi, một sáng nào đó, bất ngờ khi vườn cúc bỗng hóa vàng rực rỡ đâu từ đêm qua. Mùa nồng nàn trở về trên phố. Chú công nhân thả những chậu hoa lên vỉa hè làm phố cũng khoác áo mới khi xuân về.
Trút bỏ những xác xơ, ủ dột của mùa đông, phố ấm hơn bởi những cửa hàng tấp nập người mua kẻ bán. Trời vẫn lạnh nhưng không rét, chỉ se sắt vừa đủ để người ta vẫn tha thiết nắm tay nhau và không quá buốt giá để người một mình phải run cầm cập. Mùa xuân được yêu mến là vì lẽ đó. Chập tối, trời bỗng đổ mưa. Là mưa xuân đúng nghĩa, lất phất vài hạt trên tóc. Đúng là chẳng có gì dễ đổi thay như thời tiết và cũng chẳng có gì làm tâm trạng người ta bị chi phối dễ dàng như thời tiết. Những hạt mưa nhẹ chẳng đủ làm ướt áo chỉ xốn xang vừa đủ, bâng khuâng vừa đủ cho cõi lòng đang thèm tươi mới. Xuân về, lại muốn rũ bỏ vài thứ cho mùa đông lạnh giá. Ví như, nỗi buồn và lo lắng, cái này có hình hài đâu mà cứ đeo mang mải miết. Ví như chênh chao và những cảm xúc vụn vặt bấy lâu, gom mang tất thảy rồi gửi lại hết cho mùa đông vừa lướt qua, để mùa xuân chỉ mang rạng rỡ, tươi mới như vốn dĩ.
Em mỉm cười khi nghe tim mình đang đong đầy những nhịp đập của yêu thương. Hóa ra, tình yêu cũng như một mầm cây đầy nhựa sống, khi chăm chỉ gieo hạt, khi tiết trời đẹp đẽ, nó cũng nảy mầm và đơm hoa. Những ngày cũ đã đi qua và bị lãng quên như những tờ lịch cũ. Em chẳng đoái hoài để bới tung những ngày không em trong anh và ngược lại. Thoáng chốc, thời gian sẽ chạm tới những tuổi tác đi qua đời mình. Bởi mùa xuân đã về, nên yêu thương cũng tìm về là điều hiển nhiên của hiện tại. Ta sẽ rạng rỡ môi cười mà lấp lánh hạnh phúc, an vui và cầu mong những tốt đẹp. Suy cho cùng, chỉ cần thế thôi là đã đủ cho một mùa xuân