Cho mùa điên điển se duyên
Tồng ngồng điên điển trổ bông Khoe vàng sắc áo mênh mông nước dềnh Em giơ tay hái xống xênh Tôi nghiêng mắt liệng đổ lềnh ước ao Gió phơ gió phất lao xao Làm sao cho kịp nôn nao môi thề Dấu mòn
Tồng ngồng điên điển trổ bông Khoe vàng sắc áo mênh mông nước dềnh Em giơ tay hái xống xênh Tôi nghiêng mắt liệng đổ lềnh ước ao Gió phơ gió phất lao xao Làm sao cho kịp nôn nao môi thề Dấu mòn
Nắng thắp lửa trên nhành cây phượng vỹ Lối em về đỏ thắm những vòng xe … Thế rồi cơn mưa đầu mùa bất chợt ào đến không báo trước, và cũng chợt tạnh như cái cách mà nó đến. Mưa không đủ làm
Hà Nội, chiều thu tháng 9 se lạnh… Có những ngày mệt mỏi đến lạ… Con nhớ mình của những ngày bé tí, được sống trong vòng tay yêu thương của cả bố, mẹ và các chị, mãi chẳng muốn lớn. Năm lên tám,
Đêm! Ngôi nhà lênh đênh trên mặt nước. Anh ngồi ủ rũ bên mâm cơm lác đác vài cọng rau. Chị buồn hiu không nuốt nổi cơm vào bụng, tay vân vê tà áo, muốn nói với chồng điều gì đó nhưng lại nín
Bạn có thấy bình an Trong bão tố mưa nguồn? Bạn có thấy mênh mang Mây cuộn tròn đỉnh núi? Chập chùng những mông lung Gió thở lời huyễn hoặc Xa gần những khúc mắc Cũng tợ như phù vân Những phù phiếm quấn
Xong bữa cơm trưa trên văn phòng, ăn nấy đều ôm chăn mỏng và gối di chuyển về phòng nằm chợp mắt ít phút để chiều dậy tiếp tục chiến đấu, tôi là đứa hiếm khi ngủ trưa. Vào những trưa không ngủ, tôi
Ngày trước má thường nói, giá mà ba còn sống để gói lấy chiếc bánh tét đầy đặn mà đặt trên bàn thờ ông bà ba ngày tết. Thế nhưng ba đi sớm quá, má vụng về tự mình học gói. Những chiếc bánh
Tôi sinh ra trên mảnh đất Bình Phước, nơi mệnh danh là “thủ phủ của cây công nghiệp”, nhất là cây điều. Không giống thai nghén rồi sinh thành trên dải đất chữ S từ xa xưa như cây dừa, cây bưởi hay một
Đời người như một dòng sông, không phải lúc nào cũng êm xuôi, trong lặng. Sẽ có những cơn sóng ngầm nấp dưới đáy, song hành cùng con thuyền xuôi mái, cho đến khi gặp những ghềnh đá ngầm, những vùng lốc xoáy, những