Nhập vào con nít
Con sông con nít muôn đời rộng dài mấy vẫn tiếng cười trẻ thơ trăng non võng mắc đôi bờ có bầy lít nhít ngủ nhờ cỏ may. Thời em thơm ở trên cây quả na, quả thị mơ ngày thức đêm mùi hương
Con sông con nít muôn đời rộng dài mấy vẫn tiếng cười trẻ thơ trăng non võng mắc đôi bờ có bầy lít nhít ngủ nhờ cỏ may. Thời em thơm ở trên cây quả na, quả thị mơ ngày thức đêm mùi hương
Lên chùa mồng Một heo may nâu sồng, lá rụng, mắt lay láy buồn nghĩ mình chẳng phải thước khuôn chắp tay lạy Phật, lạy luôn bóng người. Sen tàn, hương cũng rây rươi Tiếp đông he hé, tháng mười vừa sang ai mê
Tháng nào em cũng vậy thôi đội trăng, đeo oản đi chơi tù tì chàng theo yếm đỏ làm gì em lên cửa Phật thầm thì với ma... Táo chua có sẵn vườn nhà khế xanh chẳng hiếm, la đà trước sân đừng trông
Chiếc gối này của em đương nhiên thôi, nằm bên phải gối của anh - bờ sông bên trái đương nhiên mà, thỏa thuận của chúng ta. Một dòng chảy vô hình đi suốt bao la những trong đục cũng thất thường mưa nắng
Gió không nhận ra em nhưng tình yêu không có gió trong ngọn gió mùi hương em rực rỡ từ thuở ban đầu cho đến hôm nay. Gió mách anh em vừa thức dậy ngôi sao ban mai hòa ánh bình minh trên gối
Có một ngày Giêng Hai sương mù câu hát cũ thẫn thờ sông nhớ ai mặt buồn soi bóng cỏ Cánh buồm không trở lại chân trời tím chiêm bao ta thành cơn gió dại hoang vu chốn ngọt ngào Ngày mung lung chấm
Đã biếc trên cành một nụ tơ Đêm qua rét xuống đậu ơ hờ Bên vườn sương mỏng chùng đôi cánh Hấp hé lưng chừng ngọn gió thưa. Đã hửng trong làn nắng non non Đồng xa sóng lúa nõn dập dờn Hoa cỏ
Tình cờ tôi gặp sắc quê Màu mạ non giữa muôn màu của phố Cuồn cuộn trong tôi đỉnh trào sóng nhớ Quê hương ơi Da diết khôn cùng!... Mượt mà màu áo mạ non Sao em chọn áo màu quê tơ nõn? Hay
Bây giờ Tháng Chạp Ưu tư toạc làm đôi Ngày xưa Anh cất vào ngăn kéo khoá rồi Lời văng Ý nghĩ nhảy loạn Bữa cơm nào con nháp Hạnh phúc ban đầu bàng bạc hắt đi. Tháng Chạp của những ngày không xa
Đi đã mười năm mới trở về Tâm tình tràn ngập bước đường quê Nghe sao náo nức như hồi nhỏ Níu áo theo cha buổi hội hè Dãy núi Trang Nghiêm đứng chống trời Mười năm núi vẫn đợi chờ tôi Sườn cao
Giọt mưa bám vào kính cửa sổ sự mách bảo của bóng mây về một ngày đỏng đảnh Có khoảng âm u giữa trong xanh đơn phương anh trong một tình yêu không có bến bờ Chỉ là sóng dâng lên dâng lên nơi
Trời không chắt nổi hạt mưa đàn bà bao lứa chẳng đưa mây về tôi nhìn eo thắt thì mê ruộng khô một vạt cháy khê trăng quầng Lấy buồn tát cạn bâng khuâng chảy vào đại hạn cái xuân muộn màng nên duyên