Nhớ về một thuở
Vẫn là anh của ngày xưa Vẫn là em gội nắng mưa dãi dầu Mình ngồi ôn cuộc bể dâu Thời gian lặng lẽ trên màu tóc mây Em côi cút thiếu mợ thầy Anh cha mẹ cũng hóa mây về trời Ngậm ngùi
Vẫn là anh của ngày xưa Vẫn là em gội nắng mưa dãi dầu Mình ngồi ôn cuộc bể dâu Thời gian lặng lẽ trên màu tóc mây Em côi cút thiếu mợ thầy Anh cha mẹ cũng hóa mây về trời Ngậm ngùi
Em cời tà áo tứ thân Hội làng hưng hửng nắng xuân cũng hồng Khen người khéo vỗ nên bông Theo bầy con sít lội sông tôi tìm Thương ai ấy mấy lim dim Cho tôi thành kẻ chết chìm mắt em Chẳng ưa
Vui buồn anh có quê hương con sông nối lại hai phương mặt trời bao nhiêu cái đã cạn với Linh Giang vẫn chảy khôn nguôi giữa lòng! Anh và em ở cuối sông sóng khâu tấm áo biển Đông không sờn quê mình
Lửa tro, bồ hóng, nhọ nồi bắc lên, đặt xuống mặt trời, mặt trăng tù tì con nít đánh khăng nghe lời mẹ gọi chiều lăn mút đồng. Cỏ may túm tít bờ sông con diều chở trẻ rắn rồng lên mây đồng dao
Nhớ làn khói bếp xa xôi còn nghe lục bục cơm sôi mé chiều mẹ ngồi bên cạnh nồi niêu tương cà đội nón, canh riêu cua đồng. Xa xôi cái thúng, cái nong đựng mưa nắng, đựng hao hong mùa màng kẽo cà
Con sông con nít muôn đời rộng dài mấy vẫn tiếng cười trẻ thơ trăng non võng mắc đôi bờ có bầy lít nhít ngủ nhờ cỏ may. Thời em thơm ở trên cây quả na, quả thị mơ ngày thức đêm mùi hương
Lên chùa mồng Một heo may nâu sồng, lá rụng, mắt lay láy buồn nghĩ mình chẳng phải thước khuôn chắp tay lạy Phật, lạy luôn bóng người. Sen tàn, hương cũng rây rươi Tiếp đông he hé, tháng mười vừa sang ai mê
Tháng nào em cũng vậy thôi đội trăng, đeo oản đi chơi tù tì chàng theo yếm đỏ làm gì em lên cửa Phật thầm thì với ma... Táo chua có sẵn vườn nhà khế xanh chẳng hiếm, la đà trước sân đừng trông
Trời không chắt nổi hạt mưa đàn bà bao lứa chẳng đưa mây về tôi nhìn eo thắt thì mê ruộng khô một vạt cháy khê trăng quầng Lấy buồn tát cạn bâng khuâng chảy vào đại hạn cái xuân muộn màng nên duyên
Sông Son em đã lấy chồng tôi như con nước giấu lòng vào xanh bây chừ lau trắng thành danh núi non cũng được tiếng lành đồn xa. Phong Nha hang động nguy nga tôi tin truyền thuyết để mà mê em nguyên sinh
Thôi đành lấy rét làm chồng mùa đông hôn lễ, cải ngồng phù dâu yếm đào xưa cũ còn đâu để em cởi nút bắc cầu mời anh Vãn năm một lá trầu lành cay sao hết những ngọn ngành sâu nông biết người
Cầm liềm đi gặt ruộng hoang gặp trăng Thị Nở léo sang Chí Phèo cái đêm sông hổn hển theo yêu nhau chẳng để mốc meo cháo hành. Bà Ba đùi trắng, tóc xanh nằm mơ chiến trận tanh bành đấy ư? yếm đào