Nông dân
Ông bà lấm láp bần nông Mẹ cha lăn lóc ruộng đồng bao năm ta không cơm đứng cơm nằm cũng là con cháu lão thành nông dân. Đứng trong lau lách, sú bần khai hoang mở cõi đầu trần chân không Nước mình
Ông bà lấm láp bần nông Mẹ cha lăn lóc ruộng đồng bao năm ta không cơm đứng cơm nằm cũng là con cháu lão thành nông dân. Đứng trong lau lách, sú bần khai hoang mở cõi đầu trần chân không Nước mình
Thấm vào con, thấm vào con nước mắt của mẹ chẳng còn nhiều đâu nỗi đau lặn xuống đất sâu con lên với mẹ, lắng câu thầm thì. Mẹ ơi, khấn vái làm chi con trai mẹ đấy có gì khác xưa; cái thằng
Xứ này đông đúc cơ hàn thấy trong thiên hạ muôn vàn tai ương dấu chân ăn rỗ mặt đường nắng rang cơn khát càng thương bóng mình! Bát cơm ai dễ coi khinh sao quên lấm láp nuôi vinh quang người bên nào
Con đường rang rẻ tuổi tên còn bao hài cốt ở miền vô danh vết thương sâu miệng đã lành bão chưa tan ở cội cành làng quê Ai đi, đi mãi chưa về. ai về tên tuổi chưa đề mộ bia không tên
Từ Nhà số 4 trông ra thấy cô thôn nữ chở hoa trên đường nụ hồng lóng lánh giọt sương cánh sen thấp thoáng sắc hương nội đồng Từ Nhà số 4 tôi trông thấy anh bán chậu ngồi mong khách vào sứ sành
Đồng Xa đây, đồng gần đâu? cái tên thấp thoáng sậy lau thuở nào chợ làng nhóm cạnh chuôm ao túm rau, mớ cá lao xao đất bùn áo nâu từ phía mưa phùn đường xa mỏi gánh môi run, thật gần... Đồng Xa
Theo Cha ra biển, mở buồm mây bay như nhớ cội nguồn về non hải trình không dấu chân mòn ngàn năm ngực vạm vỡ còn mặn theo. Lời ru Mẹ mắc cheo leo gừng cay đầu sóng, muối neo lòng rừng đói lòng
Tặng cháu Hải Ngày đưa Ông Táo lên trời cháu bay sang tận xứ người làm ăn nhà nghèo, bố mất hơn năm tiền vay, lãi đẻ đêm nằm mẹ lo... Thương em lặn lội thân cò giờ thêm thương cháu bãi bờ xa
Láng giềng thuở nhỏ có gì mấy hòn đất sét, viên bi, vỏ sò ổi xanh được gọi là cho may còn trái thị thơm tho túi mình. Láng giềng môi tím mùa sim ở chân núi Nại trốn tìm, nhớ chăng con trai
Hình như lá cũng trong veo cái xanh non nỏn thắm theo lòng người tháng tư, đọt nắng vàng tươi trong veo như thể nụ cười ai bay. Ngước nhìn lồng lộng và mây cao cao một cõi chẳng thay đổi màu đến từ
Cho con Lê Hảo Ơn trời tháng tốt, ngày lành về nhà ba mẹ, con thành con dâu chuyện đời thường, có lạ đâu vẫn rưng rưng khúc dạo đầu thân thương… Con nhà dãi nắng dầm sương đưa dâu con vượt dặm đường
Chẳng quen Hà Nội xô bồ không thích ồn ã, hững hờ cao sang con về chốn vắng quê làng núi mây quấn quýt tìm chàng trăm năm. Thủ đô giờ đã xa xăm bí bầu, rau cải, rau răm lại gần bốn bề