Ru cháu
Cho cháu Khánh Huyền (Miu) Cháu sinh vào đúng năm Mèo cái Miu, ông cứ gọi theo mẹ mày! tháng tư, phố biển trắng mây Nha Trang xanh vịnh nắng hay hây trời. Oa...oa... chỉ có vậy thôi mà vui như tết, mà cười
Cho cháu Khánh Huyền (Miu) Cháu sinh vào đúng năm Mèo cái Miu, ông cứ gọi theo mẹ mày! tháng tư, phố biển trắng mây Nha Trang xanh vịnh nắng hay hây trời. Oa...oa... chỉ có vậy thôi mà vui như tết, mà cười
Sinh ra cha mẹ nghèo rồi đồng quê lắm cát lại hôi mùi phèn Thóc gầy trông mãi cũng quen gió Lào thổi lắm thành tem bảo hành Sông xanh, trời biển càng xanh tôi nuôi mộc mạc để thành miền Trung! Nói thì
Gánh gì giữa chốn nhân gian Xé lòng một tiếng rao tan giữa trời Chân trần đá sỏi khắp nơi Nắng sa mưa dội khản lời mẹ ơi Gánh gì? Gánh nẻo đơn côi Nón mê mẹ đậy rau đời giữa trưa Về chiều
Lặng nhìn chiếc lá vàng rơi Mà sao thương cả kiếp người chênh vênh. Đường trần trắc trở gập ghềnh Phận duyên con gái nổi nênh cánh bèo. Mười hai bến nước gieo neo Đục trong cũng một lần theo với đời. Giấu trong
Bến thuyền mây trắng ngắm rong Có nàng ca sĩ xuôi dòng hát ca Nhiều thuyền du khách vào ra Lặng nghe tiếng hát mượt mà ngân vang Mênh mông sóng vỗ nắng vàng Nàng ca rót mật làm chàng ngẩn ngơ Đắm say
Nỗi buồn em giấu ở đâu Xa xăm ánh mắt thẳm sâu tâm hồn Nỗi buồn em đã vo tròn Long lanh giọt lệ không còn đâu anh Nỗi buồn em giấu ở đâu Hình như thấp thoáng ẩn sau nụ cười Sau khi
Nỗi buồn gọi gió heo may Lời ru ô thước lắt lay bóng chiều Thôi đừng hỏi đá xanh rêu Thời gian chiếc lá bay vèo trước sân Cái buồn rơi, tiếng chuông ngân Tháp chuông hoài cổ dòng sông ngược nguồn Câu kinh
Thu về giữa những giấc mơ Sắc hương thoảng nhẹ ngẩn ngơ tâm tình. Với tay chạm bóng bình minh Nhặt gom sương sớm xếp hình yêu thương. Thu về giữa những ngày thường Lời ru của mẹ vấn vương cánh cò. Tròn vai
Ta về gặp lại hồn quê Mẹ ta xưa quẩy nắng về hong mưa Một đời sướng thiếu khổ thừa Mẹ đan hạnh phúc vặn vừa nỗi đau Heo may trở dạ mùa sau Mẹ se gió lạnh khỏi nhàu nắng tươi Chắt chiu
Ăn cùng mẹ bữa cơm quê Ngày mai phố thị con về bon chen Cơm người nước mắt lấm lem Đâu như cơm mẹ vừa hiền vừa thơm Ngồi ăn cùng mẹ bữa cơm Mà ngon từng vị rạ rơm quê nghèo Tương chao,
Sáng ra mây cuộn tứ bề Cánh chim hoang hoải tìm về nơi đâu Rảnh tay hái một nụ sầu Gài lên mái tóc pha mầu thời gian Bồi hồi nhớ lại thu xưa Trời nổi giông bão người vừa biết yêu Em như
“Chưa đi chưa biết Đồ Sơn…” Câu ca xưa ấy chẳng buồn mà say Một màu đùng đục không thay Cảnh quan đổi sắc ngất ngây bao người Biển nhân tạo đẹp tuyệt vời Dừa xanh vờn tóc rối bời lòng nhau “Đà Lạt