Thơ Vàng A Giang
Chẳng biết có phải do gió trời Sín Chéng ngấm vào huyết quản, tiếng reo đại ngàn Si Ma Cai lắng vào nhịp đập con tim, vẻ hoành hùng của núi rừng Lào Cai choán ngập tâm hồn… hay không mà Vàng A Giang
Chẳng biết có phải do gió trời Sín Chéng ngấm vào huyết quản, tiếng reo đại ngàn Si Ma Cai lắng vào nhịp đập con tim, vẻ hoành hùng của núi rừng Lào Cai choán ngập tâm hồn… hay không mà Vàng A Giang
Những phận người cong như lúa Những hạt thóc đè nặng phận người Họ khom lưng đi giữa sao trời vằng vặc Đời họ đè thân họ Thân họ đè bóng họ Những thân phận như hạt thóc Xà vào lòng mẹ tấm thân
Người làng tôi manh mún trong cả cách nghĩ Họ không nghĩ được dài hơn cây ngô, cây lúa Mỗi đời qua đều bắt đầu và kết thúc từ con gà con vịt con trâu con chó Họ nói lời bằng hơi thở sơ
Nay rảnh rỗi đi tìm cỏ lau Khi buồn, cỏ lau màu gì? Nếu không vì kiên gan, sao lại xám đến thế Nếu không vì cô đơn, sao sắc mỏng đến vậy Nếu không vì bé nhỏ, sao còn phơ phất Cỏ lau!
Em gửi gì trong sắc phượng chiều nay trời cuối hạ biếc như tình đang nụ phượng náo nức tháng năm về bung lửa gió lại vô tình làm rụng lá- đầu thu Em viết gì dòng lưu bút tuổi xanh tà áo trắng
Tưởng nhớ 25 ngày mất nhà thơ Cầm Giang Duyên nợ với sông Hồng Ông chọn Vĩnh Tường làm bến đỗ Đã qua “Núi Mường Hung, dòng sông Mã” Về bến sông mùa cũ năm nào. Quê “Choa” xứ Thanh gió Lào Theo Tây
Trời vàng rực, đất phương Nam ngập nắng, Những cơn mưa bất chợt phố chiều, Tôi đứng lặng nhìn con đường vắng, Đâu cả rồi! Nhịp ồn ã đáng yêu. Gác lại những ngày nắng sớm lãng phiêu Quán cóc cà phê giở từng
Em chạm vào nỗi nhớ ngày chia xa Lá bàng năm xưa nhắc chuyện thời thiếu nữ Ngày mới vừa sang níu cơn mưa mùa cũ Ướt đến tận bây giờ trong ký ức không tên. Cánh phượng ngượng ngùng, bàn tay níu...chẳng quên
Này con gái! Con hãy xích lại gần đây Cho mẹ một vòng tay, một tình yêu say đắm. Con hãy ngồi yên Để cho mẹ ngắm, nắm lấy tay con trao gởi trái tim hồng. Này con gái! Những đóa hoa mẹ bồng
Ai viết cho hoa bài thơ tháng ba Nói gửi em loài hoa mang sắc lửa Mộc Miên ơi có còn thương ,như hứa Mà vần thơ trăn trở mãi ngôn từ ! Nhớ nao lòng hoa Gạo đỏ trầm tư Áo trắng bay
Tình yêu đầu tiên anh không dành riêng em nụ hôn anh trao em không là thứ nhất em nhận nơi anh trái tim chân thật Ðừng trách em nếu có ghen hờn ánh mắt buồn xa vắng… trái tim trung trinh tươi màu
Thoắt thoáng thôi, mẹ đã thành thiên cổ Lãng du trôi giữa trốn không màu Con hụt hơi khản lòng gọi mẹ Chỉ cánh đồng âm vọng nỗi đơn côi Ngược dòng sông về lại tuổi lên mười Cỏ vẫn lặng xanh mà gió