Lang tâm Hồ tình – Phần 8. Hồ tình (kết)
Chẳng biết tại sao sau đêm đó ta lại sốt li bì. Ta vốn là con hồ ly khỏe mạnh chưa bao giờ bệnh tật cơ mà? Trong cơn mê man ta lại thấy có người dấp khăn đắp trán, rồi lại có người
Chẳng biết tại sao sau đêm đó ta lại sốt li bì. Ta vốn là con hồ ly khỏe mạnh chưa bao giờ bệnh tật cơ mà? Trong cơn mê man ta lại thấy có người dấp khăn đắp trán, rồi lại có người
Ta tỉnh lại dưới chân một con thác. Đáng lẽ nếu hồ trong Lưu phủ chảy ra sông thì ta phải trôi xuống hạ lưu chứ sao lại lên ngược tận thượng nguồn? Ta không lý giải được chuyện đó, mà cũng chẳng còn
"Hồ lô, hồ lô đây, kẹo hồ lô thơm ngọt mới ra lò đây..." "Ai bánh vòng, bánh mật, bánh hoa mai đây, ăn một miếng là quên ngay đường về..." "Các cô, các chị, các bác, các dì, ghé mua trái cây tươi
Ta là con cáo nhỏ Ngồi trên cồn cát vàng đã quá trăm năm Ta vẫn chờ người mang áo đỏ Kẻ đem trái tim ta lạc lối trở về... * * * Những cơn gió thổi cuộn từng đụn cát cuốn tung lên
Bìa rừng ở phía trước, Lưu Gia cách chẳng còn xa, khuôn mặt ta đã dần trở lại hình người chỉ còn chân tay vẫn còn lông lá. Tiểu Đình vẫn nắm chặt lấy bàn tay xù xì thô ráp đó, chưa một lần
Song thân phụ mẫu ta ghé thăm nhà. Họ trách ta đã nhị thập ngũ niên mà còn chưa yên bề gia thất. Người già hay lo nghĩ lắm, họ còn dắt đến cho ta một cô nương xinh đẹp để mai mối làm
Ta vội vã mở cửa chạy ra, kéo tên gia nô lại gần và hỏi: "Tiểu Đình vì sao mà ngã? Ngã có nặng không? Các ngươi trông coi Tiểu Đình kiểu gì vậy hả?" Một nha đầu bên cạnh rón rén đứng ra
Kí ức có thể quên, nhưng cảm giác yêu một người khó có thể tàn phai theo năm tháng... Tương truyền rằng nhân gian có một viên ngọc Nhớ, ai giữ nó trong tay thì dù có uống canh Mạnh Bà vẫn không thể
Sáng sớm nay tui lại thấy thím Sương xách theo cái túi xách cũ, cắp nón, bận bộ bà ba quen thuộc, dáng vẻ gấp gáp chạy ra chú Tám xe ôm ngoài ngõ. Chú Tám hỏi một câu cũ mèm “đi bắt ghen