Chiều nay khóc giữa làng quê
Bà đâu chẳng gọi tôi về ăn cơm
Hay bà hoá ngọn khói rơm
Còn cay sống mũi, còn thơm mùi trầu…

Nhớ ngày mưa đổ bên cầu
Nhường tôi cái nón đội đầu bà che
Tôi thương bà mắt đỏ hoe
“Mai này cháu lớn cháu che cho bà”.

Qua thời củ sắn chia ba
Lớn khôn bà đã đi xa cổng làng…
Trăng từ hôm ấy nhỡ nhàng
Hoá thành hạt thóc sang ngang mỗi chiều.

Mẹ Của Em Là… Bà Nội

Một đêm mơ thấy con diều
Đứt dây rồi biến mất theo bóng người
Chỉ còn tôi ở lại đời
Thấy mồ côi giữa những lời hát ru
Chỉ còn hương thị mùa thu
Còn bông dâm bụt đỏ như bã trầu.

Chiều nay trời đổ mưa ngâu
Mái nhà dột nóc vườn sau nước tràn
Nhìn lên hương lạnh khói tàn
Cái cơi trầu bỏ ngăn bàn chỏng chơ.

Chạnh buồn chợt nhớ tuổi thơ
Bà nằm đất lạnh cỏ mờ bên sông
Tôi đi cầm nón ra đồng
Để che mưa nấm mộ không bóng người.