Tôi bóc tôi như bóc tờ lịch treo tường
Ngày rơi vào dĩ vãng
Như củ khoai củ sắn
Mẹ bóc nuôi con.

Mẹ bóc cuộc đời cho đến lúc héo hon
Bầu sữa cạn khô mặt ruộng
Nứt nẻ chân chim
Nụ cười thương rất êm
Mỗi khi con khóc.

Loạt hình ảnh cô gái cô đơn một mình ngồi suy tư nghĩ ngợi

Cha bóc người cha như luống cày cuộn sóng
Róc thịt róc da
Cho con lớn lên dưới mái nhà
Từ đời ông đi xa để lại.

Tôi bóc tôi như bóc đám mây ngày ấy
Cho ngày khỏi lụt , tháng khỏi khô
Như bóc vỏ trái đất lộ ra vàng đen cuối bãi
Mỏ than cười trong nắng mưa.

Tôi bóc cuộc đời tích tắc theo giờ
Cho đến khi hàm răng còn một chiếc
Như tờ lịch treo tường cạn kiệt
Ngày mai lịch lại nguyên đầy.

Tôi bóc cũ xưa treo mới hôm nay
Đời tiếp đời theo tôi bóc mãi
Bóc đến khi cháu con reo cười thoải mái
Tôi thành mây trắng lững lờ bay.

Bóc mãi, bóc mãi…
Cho đến khi trái đất ngừng quay
Và tờ lịch không ngày không tháng
Thế gian màu trắng
Lặn vào hư vô?