1. HƯƠNG QUÊ
Kìa khói bếp thơm quê chiều viễn xứ
đốt hoàng hôn mây xám phủ lưng đồi
thân lữ khách phong sương bao cằn cỗi
cũng chạnh lòng nghe một tiếng cơm sôi
Nhớ những lúc đất giông hơi tức ngực
gánh hàng rau nặng gót buổi chợ chiều
chân bậm ngón đường thôn ra phố huyện
dáng mẹ gầy lầm lũi bước liêu xiêu
Em môi thắm trầu cay têm cánh phượng
vấn tóc thề mòn mõi bến sông quê
ôi có thấy con đò xưa rẽ sóng
chở câu ca ví dặm đã trở về!
2. LỄ CHÙA
Kìa em tháp bút têm trầu
hóa ra cánh phượng đỏ màu thắm môi
dư ba nào chốn xa xôi
quân vương hồ đã kiệu vời quán xưa
Tứ thân em đảnh lễ chùa
quai thao e ấp che vừa yếm son
dừng chân bia đá cô đơn
hỏi bao nhiêu tuổi trầm luân kiếp này
Sư ông mõ nhịp đều tay
rót vào cổ tự tâm đầy từ bi
hương thơm ba nén em quỳ
tôi nghe môi phật độ trì thẳm sâu
Gót sen bẽn lẽn cúi đầu
trước tòa tam bảo niệm câu di đà
hồng nhan khoác áo cà sa
lời kinh phổ độ nhạt nhòa khói nhang
Em về guốc mộc rộn ràng
cây si đêm ấy trổ mầm tương tư!
3. MẸ ƠI
Mẹ ơi!
quê hương mình đang mùa bão lũ
ngấn đỏ phù sa theo nước chảy xuôi dòng
thương con cá rô lóc mình lên luống cải
lụi cánh hoa vàng rũ rượi đứng trong mưa
Mẹ ơi!
con có về được đâu khi gió trở mùa
chiếc giường nan mối kêu chẳng dỗ vừa giấc ngủ
bì bõm áo tơi quần cao bó gối
chân chụn gân xanh buộc tạm tấm phên hè
Mẹ ơi!
nước bạc phận đời trắng xóa bờ đê
xót dạ nón mê che đàn gà chái bếp
hõm má mắt sâu rưng rưng tóc bết
chắn lại đụn rơm khô ủ dột mái hiên nhà
Mẹ ơi!
giá mà con đủ vững chãi như cha thì bát cơm mùa mưa chẳng chát mặn vị cà muối đậm
con là cơn sóng nhỏ
mẹ một đời mênh mông!
4. MẸ
Tất tả gánh hàng rong mẹ bước vội qua đường
phía trước chè xôi phía sau nhường con nhỏ
dưới cái rét căm căm buổi chiều tà cuối phố
manh áo nhỏ vai sờn mẹ gánh cả đời con
Chè xôi nóng đây…
tiếng rao khản héo mòn
cô, chú, gì, ơi…
chẳng ai còn mua nữa
về đi thôi mẹ ơi ngoài kia trời gió trở
đôi vai gầy tiếng thở rét run run
Về đi thôi mẹ ơi trời mưa gió bão bùng
thân cò vạc ướt đến từng sợi bạc
đời nghiệt ngã cho mẹ nhiều đắng chát
suốt cuộc đời
con nợ mẹ
Người ơi!
5. TÌNH QUÊ
Tuổi thơ con là chiếc đèn lồng từ đóa hoa dâm bụt
là chiếc đồng hồ cha vẽ mực lên tay
là chiếc cối giã trầu của ngoại đã vàng ố tháng ngày
thương lắm tiếng chày mẹ canh khuya giã gạo
Con lớn lên từ quê nghèo Xô Viết
lớp lớp cha ông đánh đuổi giặc oai hùng
những bàn chân phèn cáu đỏ ruộng bùn
giẫm nát Trường Sơn trường kỳ kháng chiến
Ôi quê hương muôn đời bất biến
thương con cò biền biệt cánh đồng xa
o thanh niên tải đạn bảo vệ nước non nhà
anh bộ đội từ lạy mẹ già ra chiến trận
Cho em tôi nụ cười tỏa nắng
quần lụa đen áo trắng thướt tha bay
hương bưởi thơm cài mái tóc ngọt ngào
guốc mộc đơn sơ
làm dâu của mẹ!
6. DUYÊN NỢ
Tôi nợ em miếng trầu têm cánh phượng
nợ dòng sông bến nước một con đò
tôi nợ tôi câu thơ còn dang dở
tôi nợ cuộc đời một kiếp sống đơn sơ
Và tôi thấy…
em về trong tiền kiếp
nợ duyên kia còn vương vấn bên đời
tôi gục xuống giữa đôi dòng sám hối
ân tình này sao trả hết em ơi!
Ngày mai nếu,
tôi về làm cát bụi
xin được làm hạt cát dưới chân em
xin được làm cỏ cây quanh ngõ mẹ
cõng trên lưng hết thảy những êm đềm!
7. TRĂNG QUÊ
Ta lớn lên cùng với những mùa trăng
bên cánh đồng lúa xuân thì con gái
đêm tháng giêng rót vàng trên bến bãi
lững lờ trôi e ấp lũy tre làng
Hương cỏ nào thơm trong gió miên man
ru hồn ta lạc tan vào kí ức
ôi tuổi thơ vọng về từ câu hát
rưng rức lòng trên cánh võng ầu ơ
Mẹ gánh vầng trăng sóng sánh chảy đôi bờ
kẽo kẹt cầu tre giếng làng đêm ví dặm
thăm thẳm sông quê con đò trên bến vắng
ai thả trôi dòng…
rằng nhớ
rằng thương!
Lối ta về bông bưởi trắng vấn vương
khẽ cài lên tóc em nụ hôn hương bồ kết
và em ơi
em ơi…
em có biết
lá trầu xanh biêng biếc những mong chờ!
Huy Linh