Ngân Hà vồng lên không đưa nổi em vào giông bão

Em về

Đọc lại câu thơ tổ tiên viết lên bầu trời xanh

Đang tỏa ánh sáng trên từng nhịp cầu Thê Húc

dâng đắm đuối Hoàng Cung

 

Hoàng hôn nở về hai phía

Ngọt lịm mầm hoang dại

Một giọt tình yêu

Rơi rơi trong khoảng lặng bãi cát Nhị Hà

Nôn nao vóc dáng Tràng An

 

Nụ sen chùa Trấn Quốc kịp nở xòe năm cánh ngoại ô

Tô vào đêm trong vắt xứ Kinh Kì

Em muốn gội lại nhịp đập ầm ào của lưỡi gươm trả lại đáy hồ

ẩm ướt sương chiều hoa

 

Xếp lại mái buồn sặc sỡ

lũ sâm cầm chao nghiêng đôi cánh tím trùng xa

Em chưa muốn đưa anh vào lung linh sáo diều Trúc Bạch

em lo anh từ dạo gió Tây Hồ

chưa kịp đưa em vầng sóng

đã buộc em vào thảng thốt câu thơ

 

Anh chỉ dụ được Vàng Anh chui vào tay áo

Con đường đến Hoàng Cung chưa phải của em

em không thể cho mưa ngập nỗi niềm Yên Phụ

lối ngược về thuở ấu thơ

Nhưng em muốn cài hoa suốt đường gốm sứ

chạm khẽ đường chân trời nhung nhớ

lang thang vòng sóng hương

 

Nụ hôn nghìn năm nghiêng nghiêng

phủ trắng những mùa hoa sữa

đường Nguyễn Du vòng tay lưng chừng quá khứ

mang về một Tràng An Thiếu Nữ

 

Nghìn năm em chờ

cơn giông tinh khiết

Anh…

Soán ngôi" mọi tọa độ checkin, chính là "ngọn tháp chọc trời" trên đỉnh Vạn  Lý Trường Thành phiên bản Việt