Thuở bé thơ em ước mình là biển
Để rộng dài rong ruổi ước mơ
Như con sóng ngàn đời vỗ mãi
Khát khao dài chảy đến mênh mông…

Em ước mình là khoảng trời cao rộng
Nâng cánh diều bay bổng vờn mây
Cùng nắng gió qua đồng, qua phố
Ngắm hoàng hôn, ngắm phố lên đèn.

Phố Sài Gòn lung linh bao ước hẹn
Níu người đi tha thiết muốn quay về
Phố nhộn nhịp ngày đêm không ngủ
Đẹp diệu kì, mê luyến đắm say…

SÀI GÒN XƯA: CHUYỆN THÀNH NGỮ “BỎ ĐI TÁM!” | Thằng Mõ Weekly Magazine

Bỗng một ngày mắt phố thấy cay cay
Lòng chùng xuống, đêm về buông lặng lẽ
Những bước đi thật khẽ
Sợ chạm vào phố đau!

Phố ốm rồi…lặng thức đêm thâu
Cứ như thế suốt bao ngày không nghỉ
Thương phố lắm muốn gửi về nơi ấy
Vẹn đầy những yêu thương.

Em ước mình là sóng giữa đại dương
Băng mình vượt qua giông tố
Những ngày này Sài Gòn đang khó ở
Sóng vỗ dịu dàng xoa vết phố đau.