Chúng ta đến với nhau vì “điều không thể mất”
Với mất mát đã qua trong thế cuộc mỗi người
Ta đón nhận “báo hiệu” từ “những đám mây ban sớm”
Lúc biển và thuyền lưu luyến giữa trùng khơi

Anh đứng tận “quả đồi bên kia” – “trước biển và gió”
Khát khao em những lọn sóng trập trùng
“Phút em đến” vào “những ngày hè cuối”
Gác xếp hân hoan se sẽ hát lời yêu

Lưu Quang Vũ- Xuân Quỳnh: Tài năng và sứ mệnh đã vượt lên số phận

Đâu còn nhiều vụn vặt để sẻ chia
Anh nói nhiều về “những thành phố những xứ xa”
Mong mỏi bình yên vùi đạn bom dĩ vãng
Chiều “ngoại ô” soi “những chiếc lá rơi” không lời im bặt

“Những gương mặt” – “tìm về” – “dù cỏ lãng quên”
Bao lần ta nhìn nhau ánh mắt nói thay lời
Thế giới luôn đổi khác trẻ trung khi ta trở nên già cỗi
Đau khổ, tình yêu mấy ai còn hiểu được

Nên “đáng lẽ” mình bên mình từ đận xửa xưa
Hằng ngày ve vuốt “ngọn lửa đen” hun lòng anh vững chãi
“Với triệu con người” anh tìm mãi em thôi
Em là em, là triệu con người như thể

“Trời rộng của anh ơi”, mộng ước của anh ơi
Cùng xóa tan đi vết tích ám nụ cười./.