“Mai con về gặt lúa không?”
Tiếng mẹ như ngọn khói đồng chợt cay
Tự dưng nước mắt rưng đầy
“Con giờ bận quá… thương thầy thương em”.

Xa nhà chẳng thể nguôi quên
Mẹ bê rau lợn cười bên bờ rào
Thương câu lục bát thuở nào
Nhà nghèo mẹ vá cả vào nón mê.

Con giờ làm kẻ xa quê
Chiều ăn cơm bụi muốn về mẹ ơi
Chạnh lòng một hạt cơm rơi
Nghĩ mà thương mẹ một đời gian lao
Con buồn chẳng biết làm sao
Run run tay lại nhặt vào bát cơm.

Phố tìm đâu ngọn khói rơm
Nhìn xa xăm mắt buồn hơn thuở nào
Phía quê nổi trận mưa rào
Còn sân thóc nếp mẹ cào kịp không.