Rồi chuyện chúng mình cũng mong manh tựa tháng chín mùa thu
Mùa chưa đủ nồng nàn đã chênh chao như trăng non treo đầu mây ngọn gió
Khi anh miệt mài với trăm ngàn nỗi nhớ
Em bộn bề cô đơn…
Rồi chuyện chúng mình cũng chỉ còn lại những vần thơ
Là thơ điên, không có tựa đề không bắt đầu không kết thúc
Bao yêu nhớ giận hờn, bao đam mê trên con chữ ngã nghiêng nhòe mực
Thời gian rêu hóa phai phôi…
Anh bảo em là đứa trẻ yêu ngang bướng với trí tưởng tượng rối bời
Tự vẽ viễn cảnh chia ly tự làm đau trái tim em yếu đuối

Có thể là hình ảnh về 1 người, đang đứng, hoa và ngoài trời

Không anh à…
Không phải dự cảm một mối tình tội lỗi
Mà dự cảm những thay đổi trong anh, người đàn ông đã cho em nếm trải vị ái tình.
Mình từng thương
Mình còn thương
Mình sẽ mãi thương
Chỉ là mùa thu mong manh luôn chực chờ nói lời chia xa trên ô cửa sổ xám tro màu tan vỡ
Anh là mùa thu
Anh là hoàng hôn
Anh là nỗi hoang hoải trong bài thơ em viết về nỗi nhớ
Là khói thuốc loang trong đêm phai từ bờ môi khao khát tội đồ.
Rồi cuối cùng thì chuyện chúng mình cũng như những nhánh sông chảy về phía chơ vơ
Cứ trôi mãi…
Cứ thế trôi xa mãi
Dẫu Mùa có thương cũng chỉ mùa ngang trái
Thương khi đã cạn mùa rồi.

Nguyễn Mỹ Hạnh