Người đàn bà ôm con nép vào vùng ngực lép của mình
Nuốt mặn giọt đắng vội
Bàn ghế cốc chén ngổn ngang
Chai rượu góc nhà
Những lá bài rải rác khắp sân
Trên má hằn năm ngón còn buốt rát
Người đàn ông ngất ngưởng đi tìm người đàn bà khác
Ngực căng hoang dã núi đồi
Như người đàn bà ngày chưa làm mẹ
Xuân thì còn say đắm mắt môi
Người đàn bà xé mình làm đôi
Ngực lép như khiên chắn mưa che bão
Là túi chứa bụi gai mưa và đá nhọn trên đường
Là gương soi khi con đi học
Và là giường con tạm nghỉ khi đau
Khi tóc đã nhường con xanh mướt
Ngực lép thêm dày những tầng nhăn
Người đàn ông ngựa đã mỏi chân
Ngực lép bỗng thành chiếc ô chắn gió
Đêm đêm
Người đàn bà
Vẫn tự mình là phẳng vết sẹo nhăn
Mỗi ngày thêm nơi vùng ngực lép